Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 38




Lôi Dịch và Lục Dĩ Minh ai cũng không có ý tứ giải thích nghi hoặc cho bọn họ, tuy rằng Sở Du Ninh biến trở về hình dáng ban đầu nhưng lại tránh ở ghế sau phòng điều khiển, trừ Lôi Dịch và Lục Dĩ Minh thì ai cũng nhìn không thấy.

“Chúng ta bị vây rồi, húc ra ngoài!” Lục Dĩ Minh nhàn nhạt nói.

Sở Du Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy thây ma lắc lư ở bên ngoài, nếu là thây ma có tổ chức có kỷ luật vậy chứng minh bên trong có thây ma cao cấp.

“Quy mô này …. Không giống như là tới vì chúng ta.” Rốt cuộc bọn họ chỉ có bảy người, không đủ nhét kẽ răng cho đám thây ma. Lục Dĩ Minh bình tĩnh nói.

“Nơi này rất gần căn cứ của giáo sư, rất có khả năng bọn chúng đi về nơi đó.” Lôi Dịch trầm giọng nói “Nhanh lao ra đi, chúng ta đi báo tin!”

Sở Du Ninh nhìn nhìn, còn có một ít thây ma vây quanh bọn họ có lẽ là để đề phòng bọn họ đi báo tin! Muốn lao ra….. Thật khó!

Nếu là ngày thường còn dễ nói, nhưng hiện tại Lâm Phong và Triệu Tiêm Tiêm còn đang bận cái việc kia, kể cả có kết thúc thì tám phần cũng chân mềm không còn sức lực để chiến đấu, cứ như vậy trong đội thiếu hai cái công kích hình người mạnh mẽ giúp đỡ, Sở Du Ninh là con gà yếu nhớt, Bằng Khắc Nam có dị năng chữa bệnh, Lục Dĩ Minh là phụ trợ, chỉ có Lôi Dịch, cùng với người đàn ông mặc áo choàng là có thể chiến đấu, muốn thoát khỏi nơi này cũng không phải dễ dàng như vậy.

Triệu Tiêm Tiêm cũng thật biết tìm thời cơ, 80% tiểu đội của bọn họ là cái tiểu đội đầu tiên chết vì làx tìиɦ.

“thây ma ở phía tây ít, cái con thây ma cấp cao có lẽ là ở bên kia.” Lục Dĩ Minh nhíu mày nói, bọn họ có thể toàn lực xử lý thây ma cao cấp rồi sau đó từ cái chỗ hổng đó rời đi. Nhưng tiền đề là thây ma cao cấp chỉ có một.

Sở Du Ninh móc ra bản đồ, đây là lấy từ nhà của Lôi Dịch lúc ra khỏi căn cứ.

Cô phỏng đoán vị trí của bọn họ, nếu có thể nhìn được ngọn núi có hoa bồ công anh kia điều đó có nghĩa là căn cứ nơi giáo sư ở không xa căn cứ của Cao Dương, cô nhớ rõ Cao Dương từng nói phía Tây Nam của căn cứ có một cái đoạn vách đá, trước mạt thế không có, là sau mạt thế mới xuất hiện.

Nghe nói kia đoạn vách đá đó rất dài, nếu như căn cứ của giáo sư đúng là đang ở phía Tây Nam c*n cứ của Cao Dương, cái đoạn sườn dốc đó có lẽ chính là bước ngoặt cho bọn họ.

Sở Du Ninh nhìn bản đồ nửa ngày, có chút thất vọng, căn cứ của giáo sư ở phía tây căn cứ của Cao Dương, dù vách đá kia có dài hơn nữa cũng không duỗi

được sang bên này.

Bỗng nhiên Sở Du Ninh nảy ra ý tưởng “Có lẽ tôi có thể bay lên bên trên nhìn địa hình!”

“Bay?” Lôi Dịch và Lục Dĩ Minh kinh ngạc đáp lại,

Cao Dương từng bắt Sở Du Ninh biến ra một đôi cánh thiên thần lúc làx tìиɦ, cô còn thử bay một chút, bay không cao, nắm giữ cân bằng cũng không tốt, chủ yếu là vì thỏa mãn du͙ ƈ vọиɠ biếи tɦái của Cao Dương.

“Tôi đã từng biến ra một đôi cánh, nhưng không biết có thể bay cao như vậy hay không.”

Trên thực tế cô có thể biến thành chim nhỏ, như vậy càng dễ hành động hơn một chút, nhưng vì muốn đạt được mục đích kinh diễm nên cô vẫn lựa chọn cánh thiên sứ.

Đương nhiên kể cả cuối cùng cô có không thành công thì cũng có thể lấy được hảo cảm ở trước mặt Lôi Dịch, còn nếu thành công…… thì cho mình thêm phần tự tin.

Lục Dĩ Minh chỉ một phương hướng “Chúng ta đi tới chỗ kia, nơi đó cách thây ma khá xa. Có thể tranh thủ cho cô một ít thời gian”.

Sở Du Ninh gật gật đầu, chờ Lục Dĩ Minh dừng xe lại cô liền chạy ra ngoài, không đợi đứng vững liền biến ra một đôi cánh trắng tinh thật lớn.

Sở Du Ninh không phải lần đầu tiên biến ra đôi cánh, động tác rất quen thuộc, nhưng bay…… Cô thất bại hai lần, có lần có xu thế bay lên, nhưng cũng không hơn. Thử như vậy vài lần cũng không thể thành công, Sở Du Ninh suy sụp nhìn về phía mấy người.

Ngoại trừ Lâm Phong và Triệu Tiêm Tiêm còn đang bận thì bốn nam nhân khác đều kinh diễm nhìn Sở Du Ninh. Đặc biệt là Bằng Khắc Nam, nước miếng cũng muốn chảy ra.

Lục Dĩ Minh lấy lại tinh thần suy nghĩ một chút “Cô biến thành một con chim nhỏ thử xem.”