Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 397




Tất nhiên dù có phỏng tay thì Sở Du Ninh cũng muốn thử một chút, dù sao thì… đây chính là cả một đoàn đội có chiến lực. Chỉ là… trước tiên cô cần phải nắm giữ quyền chủ động rồi mới nói tiếp được.

Trịnh Phàn mới là người cầu cho nên tất nhiên sẽ không làm dáng, chờ tới khi ăn xong cô ấy bưng một ly rượu tới: “Sở thành chủ, có thể nói chuyện một chút

được không?”

Sở Du Ninh hơi mỉm cười, đứng lên, một nam sủng của Triệu Tiêm Tiêm như đã chuẩn bị tốt, nhân cơ hội này đi tới, đưa tay ra một bên ý bảo hai người đi tới bên kia.

Cao Dương cũng muốn đi cùng nhưng lại bị một ánh mắt của Sở Du Ninh ngăn lại, sau đó hai người Sở Du Ninh và Trịnh Phàn liền đi theo sự chỉ dẫn của tên nam sủng kia đi tới phòng trà.

Nam sủng rất thức thời, đưa người tới đây thì rời đi ngay lập tức, sau khi hai người ngồi xuống sau, Trịnh Phàn bắt đầu pha trà, nhìn dáng vẻ quen thuộc của cô ấy thì có lẽ là thường xuyên tới nơi này của Triệu Tiêm Tiêm.

“Chắc là thành chủ cũng đã biết mục đích tới đây của Trịnh mỗ.” Trịnh Phàn ưu nhã rót trà cho Sở Du Ninh nhẹ giọng nói một câu.

Sở Du Ninh lạnh nhạt cười: “Ừm.”

Động tác Trịnh Phàn hơi dừng một chút:“Vậy thì không biết ý của thành chủ?”

Sở Du Ninh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi buông xuống: “Vậy còn phải xem thành ý của đoàn trưởng…”

Ánh mắt Trịnh Phàn hơi lóe, lời này của Sở Du Ninh là có ý gì, muốn cô ấy lấy ra thành ý gì? Là tài nguyên hay là sự trung thành? Là định nô dịch bọn họ hay là muốn nhân cơ hội này nuốt chửng chiến đoàn Phượng Hoàng?

Không, không phải… Trịnh Phàn rũ mắt uống một ngụm trà ở trên tay, nhân vật như Ngụy Tử Hân và Triệu Tiêm Tiêm còn cực kỳ tán thưởng Sở Du Ninh, như vậy đã đủ để chứng minh được Sở Du Ninh không phải chỉ là một cái túi da xinh đẹp. Vậy thì lời này của cô rốt cuộc là có ý gì?

Sở Du Ninh thấy Trịnh Phàn như vậy cũng không nóng vội, lại lần nữa cầm chén trà lên vừa uống vừa đợi Trịnh Phàn trả lời. Đúng vậy, Sở Du Ninh cố ý, cô chỉ rời khỏi căn cứ Tự Do và trở về có mấy ngày thôi nhưng mà Trịnh Phàn đã bắt được Triệu Tiêm Tiêm và Ngụy Tử Hân.

Không nói tới bên phía Ngụy Tử Hân chỉ nhìn hành động cô ấy tự nhiên ở phòng trà của Triệu Tiêm Tiêm như này đã đủ biết được hai người các cô cũng không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường như vậy.

Từ đủ loại biểu hiện này đã đủ biết được này Trịnh Phàn thật sự không đơn giản, nếu đã như vậy, Sở Du Ninh phải đổi biện pháp khác nếu như muốn nuốt được chiến đoàn Phượng Hoàng.

Hai người thông minh giao chiến với nhau thì càng thêm cẩn thận, mà Trịnh Phàn lại có việc cần phải cầu Sở Du Ninh, cho nên kiểu gì cũng phải yếu thế hơn một phần, một phần này chính là cơ hội tốt nhất của Sở Du Ninh.

Trịnh Phàn lại rót trà thêm lần nữa rồi mới chậm rãi mở miệng: “Sau này chiến đoàn Phượng Hoàng có thể giao nộp một nửa số vật tư chiếm đoạt được.” Một

chiến đoàn lớn có thể chịu nộp lên một nửa số vật tư cũng đã xem như là rất có thành ý, dù sao đi nữa… Trịnh Phàn không thể không cho người trong chiến đoàn một công đạo. Nghe thấy lời Trịnh Phàn nói Sở Du Ninh cười… rất tốt…

Ban năm mạt thế cho tới bây giờ các chiến đội và căn cứ chủ yếu chính là giao nộp vật tư nhiều hay ít, cũng giống như thu thuế vậy, nó là nền tảng của một quốc gia. Phần lớn vật tư đều là cưỡng chế thu, nhưng mà… gặp được một chiến đội cực kỳ mạnh mẽ thì căn cứ cũng sẽ thả lỏng một chút để cho chiến đội đó một chút ngon ngọt, như vậy mới có giữ được chiến đội này ở trong căn cứ của mình.

Mà điều mà Sở Du Ninh đánh cuộc chính là Trịnh Phàn sẽ đặt lực chú ý ở trên vật tư. Chỉ có như vậy thì Sở Du Ninh mới có cơ hội thiết lập hình tượng thượng vị giả vững chắc cao lớn, có thể đột phá trong tim Trịnh Phàn…

Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Không cần… cái tôi muốn không phải là cái này.”

Động tác Trịnh Phàn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt mỹ lệ đến mức như câu hồn đoạt phách của Sở Du Ninh: “Trịnh mỗ không hiểu rõ ý của thành chủ.”

Sở Du Ninh cười lắc đầu, lần này cô chủ động rót trà cho hai người, âm thầm phá vỡ bầu không khí sân nhà do Trịnh Phàn cố ý xây dựng.