Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 407




Sở Du Nhàn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Sở Du Ninh, vừa cười lạnh nhìn Bạch gia chủ, vừa thong thả ung dung tháo dỡ khẩu súng trong tay.

Đúng vậy, khẩu súng này là Sở Du Ninh đưa cho hắn, nhưng sau khi nghiên cứu hắn đã tháo dỡ nó ra rồi dùng dị năng hệ thổ biến nó thành một sợi dây xích quấn quanh bên hông gần eo. Đây là nguyên nhân vì sao khẩu súng lục này lại vì không bị Bạch gia chủ lục soát được.

Mà vì sao cái vòng khóa dị năng ở trên cổ tay của hắn lại không có tác dụng… Đừng đùa, cái thứ đồ chơi là do ai phát minh? Tất nhiên là K rồi, hắn nếu đã có thể làm ra được thì chắc chắn sẽ có biện pháp làm nó mất đi tác dụng.

Trước đây Sở Du Ninh đã từng bị ăn mệt bởi cái vòng tay này rất nhiều lần nên K đã bắt đầu nghĩ cách, cho nên trong không gian dị năng của cô không chỉ có có hẳn một cái rương vòng khóa dị năng, còn có một cả một rương là thiết bị phản vòng khoá dị năng.

Tất nhiên K và Sở Du Ninh đều không phải kẻ ngốc, cái thứ đồ chơi này K chỉ làm một rương mà lại còn cho Sở Du Ninh toàn bộ, mà Sở Du Ninh còn ác hơn chỉ cho Sở Du Nhàn một cái, còn lại thì vẫn ném ở trong không gian, cho nên ngoại trừ Sở Du Nhàn, không ai biết còn có thứ được gọi là thiết bị phản vòng khoá dị năng.

Đúng lúc này, kiến ăn thịt người chậm rãi bò đến cơ thể Bạch gia chủ, nhưng chúng nó lại chỉ bò tới bò lui không tiếp tục hạ khẩu, nhưng cái này lại làm Bạch gia chủ càng thêm sợ hãi.

Sở Du Ninh nhướng mày nhìn Bạch gia chủ: “Anh định nhìn cha anh bị kiến ăn thịt người ăn sạch sẽ sao?”

Ánh mắt Sở Du Nhàn hơi lóe, sau đó lại tiếp tục làm việc trên tay.

Sở Du Ninh thấy vẫn không có động tĩnh thì cười lạnh một tiếng, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của Bạch gia chủ lại vang lên. Những con kiến ăn thịt người thật là ngoan, vì không cho để cho Bạch gia chủ chết ngay lập tức cho nên chúng nó ăn từng chút một, nhưng cảnh tượng như này thì lại còn kinh khủng hơn.

Cuối cùng… một tiếng bước chân cực kỳ nhỏ vang lên, Sở Du Ninh nhìn ra bên ngoài thấy Bạch Lạc, hai tay hắn nhét vào túi, lười biếng đi về phía bên này.

Sau khi Bạch Lạc vào thì liếc mắt nhìn cha Bạch một cái, sau đó thế mà lại giống như không thấy gì dời ánh mắt đi, hắn như đang trở về chính nhà của mình, ngồi xuống đối diện với Sở Du Ninh và châm một điếu thuốc, mà phía sau hắn là cha Bạch đang nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.

Bạch gia chủ trừng mắt nhìn Bạch Lạc, cũng không biết muốn gọi hắn tới cứu ông ta hay là muốn để Bạch Lạc cho ông ta dứt khoát chết luôn cho thoải mái. Nhưng Bạch Lạc giống như cũng không phải quá để ý, đến cả con trai còn không thèm để ý thì Sở Du Ninh càng không quan tâm đến ông ta.

Cô khống chế kiến ăn thịt người bỏ qua thi thể của những dị năng giả khác, thậm chí Sở Du Ninh còn cảm nhận được những con kiến ăn thịt người đó rất sung sướng, chẳng lẽ không phải, nhiều cao thủ cấp 6 như vậy cũng được coi như là một bữa tiệc lớn cực kỳ phong phú, đặc biệt là tinh hạch…

Bạch Lạc nhìn những con kiến ăn thịt người đó trong nháy mắt đã ăn thi thể của mấy dị năng giả đó chỉ còn lại có mỗi một bộ xương liền cười cười: “Em đúng là có nhiều đồ chơi nhỏ đấy.”

Sở Du Ninh lại lười trả lời hắn: “Danh nhân không nói tiếng lóng, nếu cha của anh đã động thủ trước vậy thì 74 mạng người Bạch gia 74 của các anh tôi cũng xin nhận.”

Dám động đến hai chị em các cô nếu như không tiêu diệt toàn bộ Bạch gia thì sao Sở gia có thể đứng vững ở thủ đô được? Dù sao thì… đây cũng là mạt thế ăn thịt người không nhả xương, Sở Du Ninh bắt buộc phải có thủ đoạn dứt khoát lưu loát giết gà dọa khỉ!

Bạch Lạc không nói gì chỉ là nhìn Bạch gia chủ một cái, sau đó làm như không có việc gì hút điếu thuốc: “Tùy em.” Trong giọng nói lộ ra sự bất cần và lạnh lùng.

Thật ra trước khi Bạch gia chủ động thủ thì hắn cũng đã cảnh cáo Bạch gia chủ nhưng ông ta không nghe, cuối cùng rơi xuống kết cục này cũng là sớm đoán trước được.

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi chợt lóe, người này… là thật sự không thèm quan tâm sao? Đây chính là mạng của cha hắn! Nghĩ đến đây, kiến ăn thịt người lại lần nữa hành động, lần này cũng chẳng cho Bạch gia chủ cơ hội kêu thảm thiết, nháy mắt đã cắn nuốt ông ta sạch sẽ.

Nhưng… toàn bộ quá trình Bạch Lạc vẫn luôn hờ hững, Sở Du Ninh nhìn mà nhíu mày, nhưng mà… Sở Du Ninh đứng dậy lấy súng ra chỉ hướng về phía trán của Bạch Lạc: “Xin lỗi, tôi nói là cả nhà thì tất nhiên cũng không thể thiếu Bạch thiếu!”