Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 419




Nói xong Sở Ninh duỗi tay nắm lấy cằm Trần Dật, ghét bỏ xoay trái xoay phải mặt Trần Dật: “Tốt thôi… loại người xấu xí như này đương nhiên không có cách nào tưởng tượng.” Sở Du Ninh cúi người dán sát bên tai Trần Dật nói: “Cô có biết… lúc ấy anh ta làm tôi tàn nhẫn biết bao nhiêu sao.”

Thanh âm tuy không lớn, lại giống như loại bỏ nước một cách thần sầu, hai người đàn ông ở đây nghe thấy cả người không khỏi căng thẳng.

Vì cái gì mà nói ả không cách nào tưởng tượng? Lời này tính thương tổn không lớn, nhưng tính vũ nhục cực mạnh…

Dứt lời, Sở Du Ninh không nhẹ không mạnh ở trên mặt Trần Dật vỗ vỗ: “Không biết cũng không quan trọng, trong chốc lát cô sẽ biết!” Cô ngẩng đầu trong bóng tối nhìn về phía dưới khán đài kia chỉ vào con bạch tuộc lãnh khốc nói: “Thuốc kích d*c tăng lên gấp mười lần ngày thường!”

Gấp mười lần… đây là suy nghĩ dự tính khiến cho Trần Dật đang sống sờ sờ bị làm đến chết.

Trần Dật cũng không phải không có đầu óc, nghe được Sở Du Ninh nói như vậy theo bản năng nhìn về phía bạch tuộc khổng lồ kia, ngay tức khắc mặt đều tái rồi. Ả vội vàng quay đầu nhìn Tưởng Thanh Vũ: “Tưởng Thanh Vũ, anh sẽ trơ mắt nhìn cô ta làm như vậy đối với em sao?”

Tưởng Thanh Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn ả một cái: “Lễ thượng vãng lai (phép lịch sự) mà thôi, Ninh Ninh là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa.”

Trần Dật không dám tin tưởng mà nhìn Tưởng Thanh Vũ: “Điều kia làm sao có thể giống nhau! Lúc ấy em cùng Bạch gia chủ chỉ là muốn dọa cô ta, căn bản là không tính toán hành động thật, bằng không anh cho rằng cô ta có thể thoát được sao?”

Sở Du Ninh cũng không nhìn Trần Dật, chỉ chống lên trên lan can khán đài nhìn đấu trường: “Người đều chết sạch, đương nhiên cô nghĩ là nói như thế nào đều được, chẳng quá… điều này cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không tin!”

Đúng lúc này Lâm Phong lấy ra một cái nỏ tiễn bằng kim loại, trên nỏ tiễn phóng ra một cái ống tiêm lớn, không cần nghĩ cũng biết bên trong chính là cái gì, sau khi Lâm Phong ấn xuống cò súng, ống tiêm ngắm chuẩn bắn lên trên người bạch tuộc: “Rống…” Bạch tuộc gào rống một tiếng, móng vuốt có lực bang bang nện ở trên mặt đất, thân thể cũng vặn vẹo kịch liệt.

Trần Dật về cơ bản không thèm để ý Sở Du Ninh nói cái gì, chỉ là trừng mắt nhìn Tưởng Thanh Vũ, ả biết, hiện tại chỉ có Tưởng Thanh Vũ có thể cứu ả, hơn nữa… ả cũng không tin Tưởng Thanh Vũ sẽ thật sự làm như vậy.

Nhưng mà… Tưởng Thanh Vũ cũng đang nhìn bạch tuộc, một ánh mắt căn bản cũng chưa cho ả.

Trần Dật hung hăng nghiến răng, xem ra Tưởng Thanh Vũ đã bị con đi*m này làm cho hôn mê đầu óc. Ả không phải không nghĩ tới loại kết quả này, nhưng… ả cũng không biết, khi thật sự phát sinh ả sẽ đau như vậy, đau lòng đến không cách nào hít thở.

Trần Dật hít vào một hơi thật sâu, đối với sự chờ mong vào Tưởng Thanh Vũ phai mờ, nếu Tưởng Thanh Vũ không đáng tin cậy, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình: “Mấy người không thể giết tôi.” Trần Dật tự tin đứng thẳng eo, lạnh lùng nói.

Sở Du Ninh vừa nghe không khỏi nhướng mày, người phụ nữ này… đến bây giờ còn cảm thấy chính mình đang nắm giữ trong tay ích lợi thật lớn sao?

Đương nhiên… điều này cũng không trách được Trần Dật, rốt cuộc thì ả không biết, Sở Du Ninh thích nhất chính là đi đường của người khác làm cho người khác không còn đường nào có thể đi.

Sở Du Ninh cúi đầu không chút để ý siết chặt móng tay, cũng chưa nói cái gì, vậy mà Tưởng Thanh Vũ cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt liếc Trần Dật một cái, một chút ý tứ nói tiếp cũng đều không có.

Trần Dật mím môi, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Tôi cùng với sự tồn vong của Hoa Hạ đã sớm cột vào một chỗ, không có tôi… lịch sử Hoa Hạ cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.”

Ui… Lời nói này… Khí phách tốt! Đến Sở Du Ninh cũng muốn vì Trần Dật reo hò. Còn chưa nói, nếu Sở Du Ninh không phải khống chế trước vực sâu và quan tài, cô tám phần cũng muốn tin chuyện ma quỷ của Trần Dật. Đáng tiếc… trên đời này chính là có quá nhiều điều không vừa ý người.