Khi Tưởng Thanh Vũ còn đang cực kỳ rối rắm thì cuối cùng Sở Du Ninh cũng đã cởi được quần của anh, tay chân nhanh nhẹn móc ra côn th*t đang cương cứng của anh, đáy mắt của Sở Du Ninh hiện lên ý cười, không phải anh cũng cứng rồi sao!
Đúng vậy, Sở Du Ninh đã nhịn một đường cũng không phải là cô đột nhiên không nhịn được, kể cả khi nhìn cảnh tượng d*m mỹ của Trần Dật và bạch tuộc cũng có bị kích thích nhưng cũng không đến loại trình độ này.
Cô chính là muốn làm t.ình ở chỗ này, làm trò ở trước mặt Trần Dật làm t.ình với Tưởng Thanh Vũ! Hành động này có chút trà xanh nhưng mà sợ cái gì, trong mắt ả Trần Dật kia không phải cô vẫn là một con kỹ nữ trà xanh sao, tất nhiên là muốn làm gì thì phải làm cái đó.
Thật ra cô cũng có chần chừ, bởi vì Tưởng Thanh Vũ không giống nhưng người đàn ông khác có thể hồ nháo cùng với cô, cô cũng rất lo lắng nếu mình nháo quá lớn thì sẽ ảnh hưởng thái độ anh dành cho cô, nhưng mà bây giờ… anh đối với cô thì có trách nhiệm, không có yêu…
May mắn chính là Bạch Lạc đã cho cô ăn cái thứ quỷ kia, cái thứ này đúng thật là cũng có tác dụng kích d*c, còn hiệu quả mạnh hay yếu người khác cũng đâu có biết, đây không phải là hoàn toàn mặc cho cô diễn à!
Vốn dĩ ban đầu Sở Du Ninh cũng không lập tức quấn lên Tưởng Thanh Vũ mà là lựa chọn tự sờ cơ thể mình vì để chờ Tưởng Thanh Vũ thích ứng, sau đó sẽ chuyển qua hành động tiếp theo.
Tưởng Thanh Vũ cho dù là người đàn ông truyền thống thì cũng là một người đàn ông khí huyết phương cương, trước thì có cảnh tượng loạn giao nhân thú của Trần Dật kích thích, sau có Sở Du Ninh cơ khát khó nhịn tự sờ soạng thì sao anh có thể nhịn nổi mà không có chút phản ứng nào, nhìn anh thật sự đã cứng Sở Du Ninh liền an tâm rồi.
Sở Du Ninh cúi người ngậm lấy quy đ*u của Tưởng Thanh Vũ, kích thích đột ngột đã khiến Tưởng Thanh Vũ phải hít vào một hơi.
Tất nhiên vì để giữ hình tượng bản thân đói khát khó nhịn nên Sở Du Ninh vội vàng khẩu giao vài cái cho Tưởng Thanh Vũ liền nhanh chóng cởi quần của mình, nhưng mà quần jean lại có chút chặt, tay cô lại không có sức nên cởi mãi mà cũng chưa cởi ra được.
Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh vội vàng đến mức ủy khuất như chuẩn bị khóc thì thở dài, đành tự mình cởi quần cô xuống.
Khi Sở Du Ninh ngồi vào trên người Tưởng Thanh Vũ, chậm rãi nuốt từng chút một côn th*t thật lớn của anh vào thì cô thỏa mãn thở dài. Chỗ này thì không có một chút nào diễn kịch, dù sao thì cũng đã nhịn lâu rồi cô thật sự cảm thấy thực thỏa mãn.
Thật vất vả mới nuốt được toàn bộ Tưởng Thanh Vũ vào, Sở Du Ninh liền vội vàng bắt đầu chuyển động, cô không chỉ động mà còn rên rỉ, tiếng rên rỉ kia thiên kiều bá mị, xuân ý dạt dào, đã hình thành nên sự tương phản thật lớn với hình ảnh thê thảm của Trần Dật.
Trần Dật vẫn luôn nhìn Tưởng Thanh Vũ, tất nhiên cũng đã nhìn hết cảnh này ở trong mắt, sụp đổ đã không thể hình dung tâm trạng lúc này của Trần Dật, ả hận, ả rất hận, hận con tiện nhân Sở Du Ninh kia ác độc như thế, hận bản thân mình có mắt không tròng thế mà lại có thể thích một tên tra nam cặn bã như Tưởng Thanh Vũ.
Mà khi Tưởng Thanh Vũ bị Sở Du Ninh quyến rũ đã không thể nhịn được mà nắm lấy eo của cô hung hăng đâm chọc, Trần Dật lại nhịn không được mà ảo tưởng mình và Sở Du Ninh thay đổi vị trí với trí, ảo tưởng người đang làm mình kia không phải con bạch tuộc ghê tởm mà là Tưởng Thanh Vũ người ả đã nhung nhớ nhiều năm như vậy, yêu nhiều năm như vậy.
Lâm Phong thấy được trạng thái của Trần Dật, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, sau đó lại b.ắn ra một liều chữa trị, đau đớn và hiệu quả chữa trị đã làm Trần Dật khôi phục thanh tỉnh ngay lập tức. Ả theo bản năng nhìn về phía Lâm Phong lại thấy được trong mắt hắn chỉ có sự chán ghét.
Cho dù có thích hay không, có quen biết hay không thì việc bị một người đàn ông chán ghét đối với một người phụ nữ mà nói tuyệt đối là một việc cực kỳ nhục nhã, huống chi lại còn là một người phụ nữ có mị lực và có thành công như Trần Dật.
Trần Dật nhắm mắt lại hung hăng cắn chặt răng, đừng để ả sống sốt, nếu trải qua chuyện này mà ả còn sống thì chắc chắn ả sẽ bầm thây con tiện nhân Sở Du Ninh kia thành vạn đoạn.