Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 429




Khi Sở Du Ninh còn đang bận túi bụi thì Triệu Tiêm Tiêm và Trịnh Phàn hẹn nhau một bữa cơm.

“Tôi cũng không muốn làm cô thiên vị tôi nhưng mà cô giúp thành chủ tính kế tôi thì có phải có chút không đủ tình bạn bè không thế?” Trịnh Phàn một bên cắt bò bít tết một bên nhàn nhạt nói.

Triệu Tiêm Tiêm không chút dao động nào cười: “Đây sao có thể gọi là tính kế được…” Nói rồi cô ấy cầm ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm: “Cho dù là tính kế thì cũng không phải vì Ninh Ninh!”

Động tác Trịnh Phàn hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tiêm Tiêm: “Lời này có ý gì?”

Triệu Tiêm Tiêm nhìn về phía Trịnh Phàn, chậm rãi buông ly rượu xuống sắc mặt cũng trịnh trọng hơn không ít: “Cho dù tính kế chiến đoàn Phượng Hoàng của cô thì cũng vì nhà của tôi!”

Trịnh Phàn im lặng một lát: “Bây giờ mới bao lâu mà cô đã xem nơi này là nhà của mình? Lỡ như có nơi nào khác còn được xây dựng tốt hơn cả ở đây thì sao?”

Triệu Tiêm Tiêm cười lắc đầu: “Cho dù có căn cứ khác tốt hơn cả nơi này đi chăng nữa thì cũng là chứng minh tôi làm chưa tốt mà thôi!”

Triệu Tiêm Tiêm như này là… thật sự xem nơi này là nhà của mình. Ánh mắt của Trịnh Phàn hơi lóe.

Triệu Tiêm Tiêm nhìn Trịnh Phàn một cái, sau đó bắt đầu cắt bò bít tết: “Phàn Phàn, mạt thế mới ba năm thôi mà trái tim của cô đã không còn cách nào có thể yên ổn được nữa rồi sao?”

Điểm khác nhau lớn nhất giữa Trịnh Phàn và Triệu Tiêm Tiêm chính là điểm dừng chân không giống nhau, ngay từ lúc bắt đầu Triệu Tiêm Tiêm đã muốn chung sức với Sở Du Ninh và Ngụy Tử Hân cùng nhau chế tạo một ngôi nhà thích hợp thuộc về chính bản thân mình, mà Trịnh Phàn đã phiêu bạt lâu rồi, đã hoàn toàn quên mất cái thứ được gọi là lòng trung thành…

Trịnh Phàn im lặng… Đúng vậy, mạt thế mới ba năm mà thôi sao cô ấy lại hình thành cái thói quen với cuộc sống nay đây mai đó như vậy? Cho dù cô là người của căn cứ Thiên Thục thì khi biết vùng duyên hải là nơi trọng tâm của cuộc chiến với hải thú thì đã không chút do dự mang chiến đoàn rời đi…

Triệu Tiêm Tiêm cầm ly cụng nhẹ vào ly rượu ở trong tay Trịnh Phàn: “Căn cứ Tự Do hiện giờ chính là căn cứ đáng để ở lại nhất, không muốn ở lại thì cũng không có ai ép buộc mọi người hết. Cô cũng nhìn thấy rồi đó, đòn sát thủ trong tay Ninh Ninh nhiều như vậy, Muốn mượn sức dị năng giả cũng không khó, cho dù không có chiến đoàn Phượng Hoàng thì sau này cũng sẽ có những người khác xuất hiện, nói không chừng… chiến đoàn của bản thân Ninh Ninh cũng rất nhanh sẽ thành hình.”

Trịnh Phàn hơi mím môi, cho dù trong lòng không thoải mái nhưng cô ấy cũng phải thừa nhận Triệu Tiêm Tiêm nói không sai.

“Nhưng Ninh Ninh vẫn trông cậy cô làm chức đoàn trưởng này…” Triệu Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Trịnh Phàn hơi lóe, nhướng mày nhìn Triệu Tiêm Tiêm.

Triệu Tiêm Tiêm cười: “Bởi vì… chúng ta đều là phụ nữ, có cô ở đây thì phụ nữ trong căn cứ có thể có được cuộc sống càng thêm nhẹ nhàng hơn một chút.”

Nhạc dạo của mạt thế là điều các cô không thể thay đổi, nhưng mà… một cái căn cứ mà các chức vụ chính chủ yếu đều là phụ nữ thì khẳng định địa vị của phụ nữ ở trong cái căn cứ này có thể cao hơn một chút. Ít nhất thì nhất định những cái tên đàn ông thúi đó sẽ không dám làm gì quá phận với phụ nữ ở nơi này.

Bước đi này thực hiện vô cùng khéo léo, căn cứ Tự Do không nhất định phải là cô, nhưng mà… cô lại là người mà mọi người muốn nhất.

“Ý của cô là…”

“Tuy rằng bây giờ đàn ông mới là chủ lực chiến đấu nhưng mà tương lai vẫn là ở phụ nữ và trẻ con.” Căn cứ Tự Do đối xử tử tế với phụ nữ và bảo vệ trẻ em nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều phụ nữ đến đây.

Mạt thế hỗn loạn như thế nào thì chung quy cũng sẽ có ngày được dẹp yên, đến lúc đó… địa vị của phụ nữ ở trong căn cứ Tự Do thì khỏi phải bàn.

Cái thứ được gọi là dục vọng này, đàn ông và đàn ông cũng có thể tự thỏa mãn nhau được, nhưng còn… chuyện sinh con thì không phải là chuyện mà đàn ông có thể làm được. Cho dù đến lúc đó có muốn dùng khoa học kỹ thuật để có được đứa con của mình đi chăng nữa, vậy thì… vẫn cần phải có trứng mới được đúng không?