Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 455




Sở Du Ninh không phải Sở Du Nhàn, cũng không phải là Ngụy Tử Hân, không có khả năng sẽ sống vì người khác, nếu không cũng đã không cho phép mẹ Sở xuất hiện ở trước mặt cô.

Trước đây cô định xem như trên đời này không có người là mẹ Sở, nhưng mà bây giờ…. chỉ bằng việc lúc trước cô đã phải chịu đựng những sự đau khổ kia, chỉ bằng việc suýt chút nữa cô đã mất đi tính mạng thì Sở Du Ninh sẽ không thể buông tha cho mẹ Sở. Không phải là vì hận bà ta nhiều mà chỉ là… không thể để lại hậu hoạn.

Nhưng mẹ Sở có thể chết nhưng lại không thể dùng cách như này. Có nhiều dị năng giả cao cấp ở đây như vậy, nếu để như một đứa con gái nhỏ giết ch*t mẹ Sở vậy thì cũng quá giả. Dù sao… Sở Du Nhàn, cô vẫn cần dùng.

Sở Du Ninh im lặng nhìn tiểu cô nương. Nhìn bộ dáng của cô ta có lẽ dị năng của cô ta có lẽ không phải là dị năng hệ tấn công, vậy chỉ có thể là dị năng phụ trợ kỳ lạ.

Loại dị năng phụ trợ này có thể bình yên vô sự sống ở trong mạt thế, hơn nữa còn có thể sống tốt như vậy… có lẽ dị năng của cô ta rất có thể là dị năng dạng khống chế, nếu đúng là như thế… cô ta sống dựa vào mẹ Sở, vậy có thể sẽ làm gì đó đối với bà ta hay không?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Du Ninh loé lên, chậm rãi đi về phía cô ta và mẹ Sở: “Cô rất thông minh…” Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Nhưng rất đáng tiếc… trí thông minh có hạn!”

“Cô đừng tới đây!” Rốt cuộc cô ta vẫn còn nhỏ, nhìn thấy hành động của Sở Du Ninh thì sợ tới mức vội vàng bóp chặt cổ của mẹ Sở. Nhưng Sở Du Ninh vẫn như cũ chẳng quan tâm đến việc mẹ Sở đang phải chịu khổ, vẫn chậm rãi đến gần hai người.

Sở Du Ninh cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa con gái kia, phát hiện ở thời điểm cô ta hoảng loạn thì chần chừ liếc mắt nhìn mẹ Sở một cái. Chỉ một cái liếc mắt này Sở Du Ninh đã có thể khẳng định được suy đoán của mình.

Chắc chắn cô ta có lưu hậu chiêu, nhưng bởi vì thích Sở Du Nhàn thì nếu như không bị bức đến đường cùng thì chắc chắn sẽ không sử dụng một bước cuối cùng các chết lưới rách kia. Vậy, để cô tới giúp cô ta một chút!

Sở Du Ninh âm thầm liếc mắt nhìn mẹ Sở một cái, trong mắt chỉ toàn là lạnh băng.

Không thể không nói, trước giờ Sở Du Ninh vốn chẳng quan tâm tới mẹ Sở nhưng mà vẫn có một tia tình cảm, đó là tình tiết con chim non không khoa học nhất. Giống như cha mẹ dù có tức giận làm gì đứa trẻ thì đứa trẻ đó cũng chỉ có để lại bóng ma trong lòng, dù cho chúng có sợ hãi như thế nào hay là ủy khấu như thế nào, thì chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn tha thứ cho cha mẹ nó.

Nhưng mà… Sở Du Ninh có chút khác biệt, tuy nội tâm của cô có một chút yếu ớt, nhưng ích kỷ và lạnh nhạt còn nhiều hơn. Một khắc mẹ Sở thương tổn đến cô thì đã nói lên quan hệ giữa bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt. Hiện giờ mẹ Sở đối với cô mà nói chẳng khác gì những người xa lạ. Đã là người xa lạ mà chắn đường thì chỉ cần diệt trừ là được.

Nhưng vẫn là câu nói kia, mẹ Sở có thể chết nhưng lại không thể chết ở trong tay cô. Không chỉ bởi vì Sở Du Nhàn mà còn có cả K.

Đừng nhìn bây giờ K đang về phía cô, đó cũng là bởi vì cô vẫn còn hữu dụng, và bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy cô rất mới mẻ. Nếu như sau này hắn phản ứng

lại được, cảm thấy cô đến cả mẹ ruột cũng có thể giết ch*t rồi sẽ không chịu tin tưởng cô nữa thì làm sao bây giờ?

Cái thứ gọi là hận thù này là thứ không thú vị nhất. Nó sẽ làm cho một người hoàn toàn mất đi lý trí do đó sẽ để lại nhược điểm, cho nên Sở Du Ninh thậm chí cũng lười phải hận.

Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, nhanh tay lẹ mắt kéo mẹ Sở quá một bên. Sau đó một đống kiến ăn thịt người bò lên mu bàn chân của đứa con gái kia.

Đứa con gái này hoảng sợ, dù sao thì đám sinh vật rậm rạp này cũng quá ghê tởm. Nhưng khi từng cơn đau nhói dâng lên thì cô ta mới biết đàn kiến này không chỉ có ghê tởm.

Sở Du Ninh có rất nhiều chiêu để có thể một phát lấy mạng luôn. Nhưng mà cô không dùng, mà lại đi chọn lựa phương pháp chậm rãi nhưng rất có hiệu quả là kiến ăn thịt người. Nếu như cô ta còn có hậu chiêu vậy thì đây là lúc để cô ta dùng. Còn nếu không có… cũng chẳng quan trọng, bên kia không phải còn có đám người tiến sĩ Dương sao…