Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 471




Làm người ta ngạc nhiên chính là thoạt nhìn người đàn ông kia rất cường tráng cao lớn thế mà bắn rất nhanh, chưa đến ba phút đã bắn rồi, nhưng thật ra so với bình thường bắn t*nh thì đã nhiều hơn không ít rồi, sau đó hắn mềm nhũn như thoát lực xụi lơ ở trên người của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia còn chưa có cảm nổi lên được cảm giác gì thì tên đàn ông kia đã kết thúc, cô ta không cam lòng nhìn về phía gia hỏa đã mềm nhũn ở thân dưới của người đàn ông, dù sóc vài cái cũng chẳng có phản ứng gì, lập tức một chân đá văng hẳn đi.

Làm người ta không tưởng tượng được chính là người đàn ông cao lớn cường tráng như thế mà lại bị phụ nữ đá văng dễ dàng như thế, tiểu huy*t cô ta còn bỗng nhiên trào ra không ít tinh d*ch đặc sệt, vừa nhìn đã biết bên trong đã bị rót đầy.

Thời gian làm t.ình ngắn, thời gian bắn t*nh dài, tiểu huy*t bị rót đầy, và… nhìn người đàn ông giống như bị ép khô mà yếu ớt kia.

Thoạt nhìn tất cả giống như là tiết tấu hoàn hảo nhất để mang thai nhưng lại làm cho tất cả mọi người sởn tóc gáy.

Có một người đàn ông vốn định thoát khỏi người phụ nữ này trong khi đang nghĩ cách thoát vậy thì giờ đây cũng chìm vào suy tư.

Cô ta chưa được thỏa mãn cho nên tầm mắt lại lần nữa dừng ở trên những người đàn ông, bởi vì đã có chuyện của người đàn ông kia cho nên cô ta đã có thêm sự can đảm, đôi mắt cô ta lại lần nữa dừng ở trên người Tưởng Thanh Vũ: “Đến anh!” Cô ta dạng chân để lộ tiểu huy*t lầy lội tiểu cao ngạo nói.

Gân xanh trên trán Tưởng Thanh Vũ giật giật, tất nhiên anh sẽ không qua đấy, trước đây anh không thích việc bắt nạt phụ nữ bao nhiêu thì giờ đây oán ghét tình trạng trước mặt như vậy.

Thấy anh bất động cô ta nổi giận: “Tôi nói anh mau lại đây!”

Tưởng Thanh Vũ lạnh lùng liếc cô ta một cái định xoay người rời đi, người phụ nữ thấy thái độ này của anh giống như bị kích thích cái gì đó, điên cuồng lao về phía Tưởng Thanh Vũ định tấn công anh.

Nhưng Tưởng Thanh Vũ là ai, nếu như bị cô ta bổ nhào vào người thì mấy năm nay lăn lộn đúng là cho chó ăn.

Lắc mình mấy cái đã rời khỏi nơi này, cô ta oán hận nhìn hướng Tưởng Thanh Vũ rời đi, bắt lấy người bên cạnh, người bị bắt định ném cô ta ra thì thây ma lại xuất hiện lần thứ hai, cảnh tượng lúc trước lại trình diễn một lần nữa…

Trải qua chuyện này mọi người đã có thể xác định, chỉ cần không tiếp xúc với người phụ nữ kia thì thây ma sẽ không xuất hiện.

Tất nhiên không phải tất cả phụ nữ đều giống người phụ nữ này, một chiêu xoay người đã muốn trả thù đàn ông, nhưng mà… không thể không nói, phần lớn phụ nữ bị bắt nạt, bị đùa giỡn, thậm chí bị vũ nhục ở trong mạt thế đều bước lên con đường như thế này, các cô ấy không rảnh lo kết cục sau này của mình, một lòng chỉ muốn kéo những người đàn ông đã từng cao cao tại thượng này xuống địa ngục.

Tình trạng hỗn loạn lại một lần nữa lan tràn toàn bộ tất cả căn cứ.

Trịnh Phàn rất quan tâm tới những lời này của Sở Du Ninh, cô ấy đã đưa đội ngũ ra ngoài, nhưng mà… cô ấy không nghĩ tới thế mà lại có nhiều người phụ nữ sa vào cái biểu hiện cao cao tại thượng giả dối mà không thể tự kiểm soát này, khi các cô cố gắng trộm cứu người thì mấy người phụ nữ này lại điên cuồng gào mồm gọi thây ma tới làm người mà Trịnh Phàn mang đi bị tổn thất hơn một nửa.

Trịnh Phàn giận đỏ mắt, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng người của mình lại sẽ chết trong tay chính người mà mình cứu. Nhưng mà dược chữa trị trong người dùng hết, chính bản thân cô còn bị trọng thương, nếu không phải thuộc hạ liều chết cứu cô ấy ra ngoài có lẽ cô ấy cũng đã chết ở trong miệng thây ma. Có lẽ chết ở trong miệng thây ma vẫn còn tốt, cô chỉ sợ cũng sẽ bị bắt trở về trại chăn nuôi.

Sở Du Ninh cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế, nghĩ tới những người đã chết đi, mặt của Sở Du Ninh càng ngày càng đen.

Ngụy Tử Hân vừa tiêm ống dược chữa trị cho Trịnh Phàn đánh cái chữa khỏi tê, một bên trầm giọng nói: “Rốt cuộc mấy cô gái ấy đã phải trải qua cái gì thì chúng ta cũng không rõ ràng, cũng không thể đánh giá bọn họ làm như vậy là đúng hay sai, nhưng lần này… đúng là đã hành động lỗ mãng.”