Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 482




Lôi lĩnh chủ đột nhiên ngừng lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ đẹp tới mức cực điểm, cô mặc chiếc váy đỏ rực lửa.

Nhưng làm người ta cảm thấy kinh ngạc nhất chính là trong tay người phụ nữ ấy nắm một cái xích sắt, xích sắt vang lên leng keng leng keng, đầu bên kia là đang trói một thiếu niên cực kỳ đẹp trai.

Thiếu niên bị người phụ nữ trói giống như cẩu, đôi mắt vô hồn giống như không có linh hồn.

Mắt Lôi thủ lĩnh loé lên, người thiếu niên này ông ta biết, chính là em trai của Cố Đông, ông chủ của Tiêu Hồn Động! “Sao em lại tới đây!” Lục Dĩ Minh cau mày, đi nhanh về phía Sở Du Ninh: “Mau rời đi, nơi này rất nguy hiểm!”

Sóng mắt Sở Du Ninh uyển chuyển, ủy khuất nhấp vểnh miệng, kiều kiều nhìn Lục Dĩ Minh: “Do người ta nhớ anh đấy!”

Nhớ anh cái quỷ ấy! Lục Dĩ Minh mới không tin rằng người phụ nữ vô tâm này nhớ hắn: “Nghe lời anh, tới đây như thế nào thì mau rời đi như thế, ngay lập tức!”

Sở Du Ninh hơi nhướng mày, thu lại vẻ làm nũng: “Vì sao?”

Sắc mặt Lục Dĩ Minh nghiêm trọng: “Thủ lĩnh đàn thây ma ở bên ngoài là cấp 10!” Chính vì nguyên nhân như thế cho nên hắn bắt buộc phải cầu cứu Tưởng Thanh Vũ, lại không nghĩ rằng Tưởng Thanh Vũ không tới mà lại là Sở Du Ninh tới.

Mắt Sở Du Ninh hơi loé, thây ma cấp 10 do tự nhiên dựng dục sao… Nghĩ lại cũng đúng, nhân loại cũng có dị năng giả cấp 10 thì sao thây ma có thể lạc hậu cho được.

Sở Du Ninh mở miệng vừa định nói đừng sợ thây ma cấp 10 thì lại thấy Lục Dĩ Minh đột nhiên nháy mắt với cô. Sở Du Ninh hơi dừng lại sau đó nói: “Xe một chiều, có chiều đi không có chiều về.”

Ban đầu Lục Dĩ Minh muốn để Sở Du Ninh rời đi, có thể thấy được sau khi hắn nói ra chuyện thây ma cấp 10 thì Sở Du Ninh vẫn rất bình tĩnh, tuy rằng không biết tình huống cụ thể nhưng hắn cảm thấy Sở Du Ninh hẳn là có biện pháp đối phó.

Nhưng mà… căn cứ Chiến Lôi bây giờ quá phức tạp, thế lực ở trong căn cứ rắc rối khó gỡ, mỗi người đều có tính toán riêng, cũng chính vì nguyên nhân như thế mới khiến cho kế hoạch của hắn mãi mà không thực hiện được, cơ hội đã bị bỏ lỡ nhiều lần cho nên cuối cùng mới bước tới đường này.

Nếu như Sở Du Ninh thật sự có biện pháp vậy thì tuyệt đối không thể nói ra trước mặt tất cả mọi người, cho nên hắn mới ngầm nháy mắt với cô.

Sự giao tiếp giữa Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh chỉ cần đơn giản như vậy, một ánh mắt, một biểu tình đã đủ để nói rõ tất cả, Sở Du Ninh thuận thế sửa miệng, mắt Lục Dĩ Minh cũng lộ ra vẻ lo lắng, cuối cùng lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Vậy em phải theo sát anh nửa bước cũng không được rời.”

Sở Du Ninh cười duyên ôm cánh tay Lục Dĩ Minh: “Biết rồi!”

Lôi thủ lĩnh cảm thấy Sở Du Ninh rất quen mắt, sau khi im lặng nghe hai người nói chuyện xong thì đã nhớ ra cô là ai, đây không phải là người phụ nữ có dị năng biến hình lúc trước của Lôi Dịch sao.

Nghe nói sau khi rời khỏi căn cứ Chiến Lôi thì đi theo mấy người đàn ông, người phụ nữ này cũng có chút thủ đoạn, thay đổi đàn ông liên tục, mỗi lần đổi đều sẽ là người đàn ông khác mạnh mẽ hơn, bây giờ… nhờ những người đàn ông đó nâng đỡ em trai cô ta nên đã xây dựng nên một Sở gia, nghe nói… cực kỳ ấn tượng.

Trước đây Lôi thủ lĩnh không đồng ý Lôi Dịch cưới Sở Du Ninh cũng không phải là vì xem thường cô, dù sao phụ nữ xinh đẹp từ cổ chí kim đều có lợi thế, cổ đại có Điêu Thuyền Tây Thi, hiện giờ lại có Sở Du Ninh…

Ông ta chỉ là không muốn Lôi Dịch đánh mất hai lợi thế lớn trong tay lại không nghĩ tới đến cuối cùng vẫn không để lại được cái gì.

Đáng tiếc… cũng là do ban đầu ông ta suy nghĩ quá ngắn, nếu như biết người phụ nữ này có thủ đoạn như thế này thì ông ta nên để cho Lôi Dịch giữ cô lại, cứ như vậy còn có thể làm một “Phu nhân ngoại giao”.

Sau khi hai người nói xong Lục Dĩ Minh mới nhìn về phía Cố Nam: “Đây…” Sở Du Ninh quơ quơ xích sắt: “Đồ chơi mới!”

Mắt Lục Dĩ Minh hơi lóe: “Chú ý an toàn!”

Sở Du Ninh âm thầm ném cho Lục Dĩ Minh một cái nhìn đầy ẩn ý: “Yên tâm đi…”

Nhìn thấy ánh mắt Sở Du Ninh thì tầm mắt Lục Dĩ Minh rơi xuống trên người Cố Nam, cảm nhận được hơi thở kỳ lạ ở trên người Cố Nằm thì trong mắt Lục Dĩ Minh chợt lóe một tia sáng.