Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 500




Nhân loại vẫn sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng nhưng khác với sự tuyệt vọng vì bị coi là súc vật, đã dần biến mất trong hy vọng mới.

K vẫn cứ mất ăn mất ngủ làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm vực sâu, Sở Du Ninh và Diệp Thần quay về căn cứ Tự Do. Nếu Diệp Thần thích nhìn bộ dáng cố gắng sinh tồn của cô thì cô cũng sẽ quen với sinh hoạt như thế, vậy cứ tiếp tục đi.

Sở Du Ninh cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn cứ nói cho Tưởng Thanh Vũ, Lục Dĩ Minh và K những lời Diệp Thần đã nói cho cô. Cô biết, cô không phải là người thích hợp dẫn dắt nhân loại thoát ra khỏi tình trạng khó khăn, cho nên vẫn là để người thích hợp làm thì tốt hơn.

Sau khi thảo luận mọi người quyết định áp chuyện này xuống không nói cho bất kỳ kẻ nào, dù sao bây giờ điều mà nhân loại cần nhất chính là thích ứng với hoàn cảnh hiện giờ và thiết lập lại nền văn minh.

Khi Sở Du Ninh nằm trong lòng Diệp Thần nhìn mặt trời mọc thì trong lòng như bừng sáng. Bình minh đã xua tan bóng tối, tiếp theo chính là một ngày mới.

Hệ thống và thể chế của căn cứ Tự Do đã hoàn thiện, sẽ trở thành thành phố lớn nhất mạnh nhất ở Hoa Hạ, nó nằm ở vùng duyên hải, có tài nguyên sinh vật biển, không chỉ là nhà máy chế biến sinh vật biển lớn nhất mà cũng là thị trường giao dịch lớn nhất.

Không chỉ như thế, phía sau căn cứ Tự Do còn có hai thành phố vệ tinh thành thị, vũ khí và y dược, phía chính phủ có Tưởng Thanh Vũ nâng đỡ, ở chợ đen có Tiêu Hồn Động làm chỗ dựa, toàn bộ Hoa Hạ chẳng có cái căn cứ nào có bối cảnh thâm hậu hơn nó.

Bởi vì là căn cứ duy nhất có trường học cho nên căn cứ Tự Do đã hấp dẫn không ít các nhà khoa học vẫn còn may mắn sống sót, khi bọn hắn cực cực khổ khổ đi vào căn cứ Tự Do, nhìn thấy khuôn viên xinh đẹp kia thả đầy đủ thiết bị thì lập tức khóc oà, đây… là hy vọng, là hy vọng tương lai của Hoa Hạ, là hy vọng của nhân loại trong tương lai! Tất nhiên có không ít các khoa học đến đây, thế nhưng mà trong căn cứ cũng chỉ có hai mươi mấy đứa trẻ, nhà khoa học còn nhiều hơn cả trẻ em. Trong đó còn có cả năm đứa trẻ mà Sở Du Ninh lúc trước đã liều mình cứu ở căn cứ Tự Do cũ.

Đáng nhắc tới chính là, thằng nhóc lớn tuổi nhất trong số đó cực kỳ thông minh, năng lực học tập mạnh tới mức biến thái, Sở Du Ninh đã nhắc một chút với K đã bị K tự mình trở về đưa đi. Tất nhiên trước khi đi K đã sắp xếp các đội ngũ nhà khoa học lại một chút, để lại các chủ đề nghiên cứu, khi các nhà khoa học rảnh rỗi thì cũng sẽ dạy mấy đứa trẻ học tập.

Tất nhiên không chỉ có các nhà khoa học tới đây mà còn có những người phụ nữ chạy trốn khỏi trại gây giống. Sau khi trải qua chuyện của trại nhân giống thì phụ nữ càng thêm hiếm có, nhưng dù hiếm có thế nào thì nếu đã vào căn cứ Tự Do thì cũng đều phải tuân thủ quy củ của căn cứ Tự Do.

Nếu như ỷ vào việc mình là phụ nữ mà muốn tác oai tác quái ở trong căn cứ Tự Do thì lập tức sẽ bị ném ra ngoài, cuối cùng cho dù là vào bụng dị thú hay dị thực hay là bị đàn ông phanh thây, hay là… lại một lần nữa trở thành công cụ tiết dục của đám đàn lông thì cũng chẳng phải điều Sở Du Ninh quan tâm.

Ngoại trừ việc một lần nữa tìm cách đối phó với thả thú thì tất cả đã dần khôi phục, vẻ chết lặng trên mặt mọi người dần tan đi, Sở Du Ninh ở trong căn cứ Tự Do thậm chí đã thấy được cảnh tượng thú vị ở trước mạt thế.

Khi tất cả mọi người lại treo nụ cười nhẹ nhàng trên mặt thì Sở Du Ninh biết, mạt thế rồi sẽ qua đi.

Sở Du Ninh về nhà, Thẩm Hạo Nguyệt nghe thấy âm thanh liền từ trong phòng chạy ra đón cô: “Em đã trở lại rồi!”

Sở Du Ninh vừa định cười lại nhìn thấy một cái bóng đen đi theo Thẩm Hạo Nguyệt từ trong phòng đi ra: “Đây là…”

Thẩm Hạo Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Mấy ngày hôm trước chị nhặt được nhóc mèo đi lạc này, nên chị đặt cho nó cái tên là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc? Sở Du Ninh nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, Diệp Thần cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đây không phải là mèo đen mà anh nghi ngờ đó là tinh thú hiếm có đây sao.

Sở Du Ninh chớp mắt, đi đến trước mặt con mèo đen thử vươn tay, thấy nó không trốn liền sờ vài cái, vừa sờ vừa sử dụng dị năng khống chế dị thú, con mèo đen thoải mái nheo lại đôi mắt, còn ở trong lòng bàn tay Sở Du Ninh cọ cọ.

Sở Du Ninh cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Thần, cô bỗng nhiên cảm thấy Diệp Thần có lẽ chính là nam chủ trong tiểu thuyết dành cho nam, cái gì cũng chẳng cần làm, vận khí tốt có được các loại bàn tay vàng, có lẽ… chờ nhân loại phát triển đến thời điểm đủ cường đại rồi anh cũng có thể đưa nhân loại chinh phục vũ trụ.

Diệp Thần thấy Sở Du Ninh cười cũng không tự chủ được mà cong môi, từ sau khi nói rõ ràng hết với cô, thoạt nhìn cô không còn căng thẳng như trước nữa, nụ cười trên mặt cũng càng thêm chân thành.

Diệp Thần thích nhìn Sở Du Ninh cười, mỗi khi ấy đều làm trái tim anh cảm thấy đong đầy.

Có lẽ… đây được gọi là hạnh phúc… Hoàn.