Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 507




“Em tới đây thầy kiểm tra!” Thầy giáo lạnh lùng nói.

Sở Du Ninh kháng cự theo bản năng, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Thầy, em biết sai rồi.”

Dần dần bị khống chế cho nên Sở Du Ninh không thấy được thầy giáo nhướng mày nghiền ngẫm khi nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của cô: “Lại đây!”

Không có cách nào Sở Du Ninh chỉ có thể chậm rãi lê đôi chân nặng trĩu đi tới. Thầy giáo ngồi xuống ghế trước, rồi vỗ vỗ lên chân mình:”Ngồi đây!”

Ngồi ở đâu? Sở Du Ninh ngây người, ngồi ở trên đùi giáo viên? Cô cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời của giáo viên.

Thầy giáo nở nụ cười, cúi đầu nhìn về phía Sở Du Ninh đang ngây người mà nhìn hắn: “Chân thầy có thoải mái không?”

Sở Du Ninh nhíu mày, suy nghĩ một cách nghiêm túc, cuối cùng đưa ra một kết luận khá là miễn cưỡng.

Haha! Lục Dĩ Minh mỉm cười.

Đây đúng là một kinh hỉ ngoài ý muốn!

Lục Dĩ Minh nhìn chằm chằm vào tên thần côn một lúc lâu, bởi vì tên thần côn có quá nhiều tín đồ cho nên việc trực tiếp giết gã sẽ gây ra quá nhiều phiền phức, cho nên Lục Dĩ Minh chỉ đành chờ đợi, đợi tên thần côn đi vào giấc mộng, rồi hắn sẽ nhân cơ hội mà lặng lẽ giết gã trong giấc mơ.

Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, hắn thành công đi vào giấc mộng của tên thần côn, dễ dàng giết ch*t được gã, nhưng không ngờ lại gặp phải Sở Du Ninh ở đây, xem ra mục tiêu lần này của tên thần côn chính là cô.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Dĩ Minh loé một tia lạnh lẽo, vừa rồi hắn không nên để gã chết dễ dàng như vậy.

Tất nhiên với năng lực của tên thần côn thì không ảnh hưởng đến Sở Du Ninh nhưng mà Lục Dĩ Minh thì khác, sức mạnh tinh thần của hắn đã đạt đến đỉnh cao trước khi ngược dòng dị năng, có thể nói trừ khi xuất hiện một tên dị năng giả tinh thần ngược dòng dị năng thì sẽ chẳng có ai là đối thủ của hắn cả.

Nếu như nhiệm vụ đã hoàn thành thì Lục Dĩ Minh cũng sẽ không ngại tận hưởng sự ngạc nhiên nho nhỏ của mình.

Hắn lấy một tờ giấy đặt lên bàn sau đó đưa cho Sở Du Ninh một cây bút để bắt đầu làm bài thi!

Sở Du Ninh ngây người cầm bút nhìn tờ giấy, trời ơi, tờ giấy ma quỷ gì đây, câu hỏi thì dày đặc, phải có tới hàng trăm câu. Cho dù chỉ là trắc nghiệm nhưng cũng rất khó để đọc được hết các hỏi có được không?

Bởi vì thành tích của cô từ nhỏ đã rất tốt cho nên Sở Du Ninh cũng không có ý đình công, cô thực sự cúi đầu và bắt đầu nghiêm túc đọc các câu hỏi.

Nhưng cô lại bị tinh thần lực của Lục Tư Thần ảnh hưởng cho nên trong đầu cô như có một đống bùn, cô cảm thấy đề bài thật khó.

Mặt Sở Du Ninh nghiêm túc, vô thức mà cắn cắn bút.

Đã bao giờ Lục Dĩ Minh thấy được mặt này của Sở Du Ninh, đáng yêu đến mức muốn cắn cho cô một miếng.

Lục Dĩ Minh một tay giữ eo cô, tay kia vén váy của cô lên, kéo Sở Du Ninh ngồi lên đũng quần của mình, và côn th*t thô to chạm vào quần lót của cô.

Sở Du Ninh không thể không quay sang nhìn Lục Dĩ Minh: “Thầy…”

“Chú ý thái độ học tập của em, nếu em không nghiêm túc thì thầy sẽ dùng thước phạt em đấy!” Dứt lời hắn chọc chọc quy đ*u côn th*t cứng ngắc của mình.

Mấy chọc này làm Sở Du Ninh mềm nhũn cả người, tuy rằng đầu óc mơ hồ nhưng thân thể cũng đã nóng lên rồi.

Thấy Sở Du Ninh vẫn đang nhìn mình chằm chằm bằng một đôi mắt đờ đẫn và không tập trung, Lục Tư Thần nhướng mày, mở khóa kéo, trực tiếp lấy côn th*t ra, đẩy quần lót của Sở Du Ninh ra sau đó thẳng người chọc chọc lần nữa. “Sao vậy? Không tin thầy phạt em sao?” Nói rồi Lục Dĩ Minh dùng sức chọc thẳng vào.