Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 33: Gặp Lại Ma Nữ.




Chương 33: Gặp Lại Ma Nữ.

“Với chỉ số gấp hai lần người bình thường của mình thì việc luyện thể không gặp bao nhiêu khó khăn. Cản trở lớn nhất vẫn là việc luyện khí. Quả thực rất khó để có thể hô hấp thổ nạp một lần tiêu chuẩn chứ đừng nói là thực hiện chín chín tám mươi mốt lần.”

Trương Thành Công vừa bật nhảy trong sân vừa thầm cảm thán. Hắn đã hoàn thành xong quá trình luyện thể của ngày hôm nay, bây giờ chỉ còn lại mỗi việc hô hấp thổ nạp nữa là kết thúc một ngày tu luyện.

Hắn ở trong trạng thái toàn thân bốc nhiệt bởi vì vừa vận động, ngồi xếp bằng trên giường rồi bắt đầu tiến hành hô hấp theo quy tắc.

Trái ngược với lần đầu thử b·ị n·gạt k·hí trong ngực thì lần này Trương Thành Công cảm thấy chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.

Và quá trình luyện khí khiến hắn dần dần bị giảm nhận thức về thế giới xung quanh.

Rất lâu sau Trương Thành Công bỗng nhiên cảm giác được sống lưng có chút lạnh lẽo. Hắn mở hai mắt ra nhìn xung quanh thì không biết từ lúc nào bản thân đã tiến vào trong mộng cảnh.

Vì sao Trương Thành Công biết mình đang ở trong mộng cảnh?

Rất đơn giản, ma nữ mặc áo dài trắng kia lại hiện thân. Cô ta cũng trở nên rõ ràng hơn chứ không mơ hồ giống như lần gặp trong lúc bị bóng đè.

Trong tay ma nữa không cầm theo cục gạch mà cầm một con dao bầu. Con dao này vậy mà lại chính là con dao mà Trương Thành Công đã mua và treo ở trước cửa căn hộ góc tầng hai khu tập thể Tây Hồ.

Lần này ma nữ hiện thân giống như là trở nên mạnh mẽ hơn không ít. Không biết là nó đã làm gì mà trở nên mạnh như vậy. Thế nhưng Trương Thành Công bây giờ cũng không bị rơi vào thế bị động, làm cá trên thớt mặc cho người chém g·iết nữa. Chuỗi tràng hạt quấn trên cổ tay hắn hơi nóng lên một chút, sau đó mắt thường có thể thấy được một viên tràng hạt trở nên ảm đạm đi như những viên tràng hạt khác.

Một cỗ lực lượng huyền bí từ viên tràng hạt trong số ba viên tràng hạt còn phát sáng trong chuỗi tràng hạt truyền vào trong cơ thể Trương Thành Công làm cho hắn thoáng cái trở nên minh mẫn, đồng thời cũng khống chế được cơ thể một cách bình thường.

Ma nữ tay cầm dao đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này hiếu kỳ nghiêng đầu tò mò nhìn Trương Thành Công. Cô ta giống như nhớ được ra điều gì đó, thế nhưng lần trước bị ma nữ t·ấn c·ông cho nên hắn cũng không hề suy nghĩ gì nhiều mà mượn nhờ lực lượng từ chuỗi tràng hạt nhảy dựng lên.



Trong tay Trương Thành Công xuất hiện rìu bạc. Hắn tung người bổ rìu bạc xuống, nhắm chuẩn cái đầu đầy tóc đen dài của ma nữ áo trắng.

Ma nữ lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Cô ta kinh ngạc là bởi vì Trương Thành Công vậy mà dám công kích mình, không phải là người bình thường thì luôn sợ ma sao?

Còn sợ hãi là bởi vì nó cảm nhận được công kích của hắn mang theo khí tức t·ử v·ong. Nếu không tránh chắc chắn sẽ c·hết không thể nghi ngờ.

“Thế nhưng mình là một hồn ma, tại sao lại có cái cảm giác này?”

Ma nữ trong lòng tự hỏi, sau đó cô ta lại một lần nữa trấn kinh.

“Mình có thể suy nghĩ?”

“Mình nhớ ra rồi. Mình là bị người hại c·hết…”

“C·hết!”

“A! A! A! A!”

“C·hết… C·hết… C·hết…”

“Báo Thù!”

Ma nữ bỗng nhiên rít ầm lên bằng thứ giọng the thé cao v·út vô cùng chói tai.



Khi lưỡi rìu sắp bổ trúng đầu của ma nữ thì một con dao bầu nhuốm đầy hắc khí dùng một tốc độ kinh người nâng lên cản lại đòn t·ấn c·ông chí mạng của Trương Thành Công.

Thấy một rìu thất bại xong Trương Thành Công cũng không có ham chiến mà lùi lại ba bước cảnh giác nhìn chằm chằm lấy ma nữ đang trong trạng thái điên cuồng giống như đang nhận kích thích nào đó.

Bộ áo dài trắng mặc trên người ma nữ áo trắng lúc này dần dần thêm ra một ít màu sắc xanh lục.

Trương Thành Công nhìn thấy hai đôi mắt đỏ ngầu ẩn hiện sau mái tóc dài của ma nữa không tự chủ được rùng mình một cái.

“Nó đang mạnh lên sao? Phải nhân cơ hội nó chưa tiến hóa xong g·iết c·hết nó mới được!”

Trương Thành Công trong lòng quyết định, thế là hắn hơi cong người lấy đà lao lên phía trước.

Leng keng…

Đúng lúc này ma nữ bỗng nhiên biến mất. Trương Thành Công bị âm thanh của chiếc dao bầu rơi trên mặt đất làm bừng tỉnh. Hắn nhảy xuống giường gắt gao quan sát bốn phía trong gian phòng mà chẳng thấy tung tích của ma nữ kia đâu.

“Có vẻ như nó đi rồi.”

“Nhưng chuyện vừa mới xảy ra rốt cuộc là sao? Ma nữ kia giống như có ý thức của mình, nó còn kêu gào cái gì đó liên quan đến việc báo thù.”

Trương Thành Công suy nghĩ trăm lối nhưng vẫn không có cách giải, hắn quyết định phải đi tới căn hộ ở góc tầng hai khu tập thể Tây hồ một lần nữa xem sao.

Hắn cũng phát hiện ra được việc mình sử dụng được trang bị trong thế giới mộng cảnh của ma nữ kia. Đúng như lời Vạn Giới Chi Châu nói, hắn có thể lấy vật phẩm ở trong kho đồ dù ở bất kỳ đâu.



Cất rìu bạc trong tay vào trong kho đồ xong Trương Thành Công ra đứng trước hiên nhà. Hắn nhận ra bây giờ trời đã tối muộn.

“Nếu nhớ không nhầm thì ngày hôm nay anh Thắng vẫn đến nhà máy tăng ca cho nên phải rất muộn mới về nhà. Không biết chị dâu và bốn đứa nhóc ở nhà có gặp phải sự kiện linh dị lần trước hay không?”

Bởi vì liên quan đến sự an toàn của nhà anh Thắng cho nên Trương Thành Công cũng không vì việc vừa bị ma nữ tập kích mà trì hoãn việc tới nhà anh để kiểm tra.

Ngoài trời đang lâm thâm mưa cho nên Trương Thành Công phải mặc thêm một bộ quần áo mưa trước khi đi ra ngoài.

Nhà của anh Thắng nằm ở gần con đê cuối làng. Đây là một ngôi nhà một gian mái ngói dạng cổ, xung quanh là vườn cây khá rộng. Trương Thành Công lần trước đi về cũng đã có cơ hội đến đây cho nên hắn vẫn nhớ đường.

Hắn soi đèn pin năng lượng mặt trời đi lại trong làng một lúc cũng đến được nhà của anh Thắng.

Từ ngoài hàng rào bên ngoài nhìn vào trong sân thấy được nhà anh Thắng đã đóng kín hết cửa nhưng vẫn còn sáng đèn.

Trương Thành Công tìm kiếm một chỗ kín đáo đối diện cổng nhà anh Thắng rồi ngồi xổm ở đó chờ đợi sự kiện linh dị như trong lời kể của mấy đứa nhóc nhà anh xem có phát sinh hay không…

Bên trong căn nhà một gian của nhà anh Thắng. Bên phải cửa vào là cái phản, nơi năm mẹ con ôm nhau nằm.

Vẫn như mọi ngày khi chồng đi làm về muộn, chị dâu với bốn đứa nhóc lại nằm ôm nhau trên cái phản và nói chuyện đợi bố chúng về, thì bỗng nghe rục rịch từ ngoài vườn.

Tiếng động này vô cùng quen thuộc, nó giống hệt với tiếng động phát ra cách đây mấy ngày. Lúc đó cả nhà chỉ cho đó là ảo giác do trời mưa giữa đêm. Thế nhưng tiếng động càng lúc càng to rõ hơn.

Tiếng rậm rịch, rậm rịch liên hồi nghe như tiếng vó ngựa bước đi trong sân.

Chị dâu và bốn đứa nhóc sợ hãi ôm thành một đoàn không ngừng run rẩy ở trên cái phản. Bọn họ lại gặp được chuyện như lần trước, đến lúc này thì không người nào cho rằng đó là ảo giác nữa rồi.

Lúc chị dâu định thắp thêm nến cho gian phòng được sáng hơn thì bỗng ùm một cái, cái thanh chốt ngang cửa gỗ bên trong tự nhiên rơi ra, hai cánh cửa gỗ mở toang, gió từ ngoài thổi vào ù ù thổi tắt cây đèn dầu đặt trên mặt bàn.