Tàn Tồn

Tàn Tồn - Chương 41





Coong, coong, coong.


“Trời khô vật nóng, cẩn thận hoa tặc. Trời khô vật nóng, cẩn thận hoa tặc.”


Coong, coong, coong.


Từng tiếng đánh canh vang lên trên đường, nam tử tuấn mỹ yêu khí tận trời ngồi ở trà lâu lầu hai không khỏi quay đầu hỏi thuộc hạ của mình.


“Hồng Trần, hiện tại trời còn chưa tối tại sao có người đánh canh?”


Hạ nhân đứng ở một bên cũng không biết nguyên cớ, “Hồi giáo chủ, thuộc hạ không biết, không bằng hỏi một chút tiểu nhị.”


Nam tử mỹ lệ không giống người thường ngồi đợi, đường nhìn chuyển hướng bên ngoài, hiện tại chỉ mới sau giờ ngọ, trấn nhỏ này thực sự kỳ quái.


Hồng Trần một thân y phục màu nhạt, tuấn mỹ nho nhã vẫy gọi tiểu nhị.


“Không biết hai vị gia có gì phân phó?”


Tiểu nhị cười khanh khách, gương mặt như con chuột lộ vẻ lấy lòng đối với khách nhân, thong dong đem khăn trắng đáp trên vai, cúi nửa lưng nhìn Hồng Trần cùng với hắc y mỹ nhân lạnh lùng.


“Trấn nhỏ của các ngươi thật là kỳ lạ, hiện tại chỉ mới sau giờ ngọ tại sao có người đánh canh?”


“Khách quan, người ở nơi khác mới đến, điều này người không biết, tên đánh canh này cũng là do nha môn an bài vì an toàn của bách tính, dạo này khi đến buổi tối sẽ có đạo hoa tặc xuất hiện, luôn luôn mò vào trong phòng của những khuê nữ trẻ đẹp, khách quan, người không biết tên hoa tặc này làm Huyện thái gia phiền não bao nhiêu đâu.”


“Đạo hoa tặc?”


Ba chữ thật đáng cười, gương mặt nho nhã ôn hoà lộ ra nhàn nhạt tiếu ý.


“Đúng vậy, khách quan, đây là vì sao hiện tại có người đánh canh, hắn chính là đang nhắc nhở nữ tử chưa chồng sớm về nhà một chút, đừng lộ diện ở bên ngoài, ai biết được tên đào hoa tặc kia có đột nhiên xuất hiện trên đường hay không.” Tiểu nhị nói đến vẻ mặt tức giận bất bình, tràn đầy sinh động.


Hồng Trần gật đầu, giao cho tiểu nhị vài đồng tiền kêu hắn xuống dưới chuẩn bị rượu và thức ăn, tiểu nhị vô cùng hào hứng đi bắt chuyện với người khách khác.


“Giáo chủ, người xem chuyện này…”




“Quái sự hàng năm đều có, hơn nữa điều này cũng không có gì gọi là quái sự.”


“Chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì sao không gọi hái hoa tặc mà lại gọi là đạo hoa tặc, giáo chủ, đêm nay có nên đi thăm dò chút không?”


Hắc y nam nhân trên mặt không có bất luận biểu tình, chỉ là nhìn chằm chằm người đi đường ở dưới lầu, sau đó mới đưa những ngón tay dài trắng nõn nâng lên chung trà mà uống, “Đừng chậm trễ thời gian, mười ngày nữa là sinh thần của sư phụ, còn chậm trễ nữa sẽ không đến kịp tặng lễ.”


“Giáo chủ, đều qua nhiều năm như vậy rồi, quên chuyện kia sẽ tốt hơn.”


Hồng Trần cũng nhấp một ngụm trà nhìn giáo chủ vẻ mặt không có biểu tình, so với vài năm trước, hắn hiện tại thành thục hơn, ổn trọng hơn, nhưng, so với trước đây càng thêm trầm mặc.


“Hồng Trần, ngươi không phải ta, ngươi đương nhiên sẽ không hiểu.” Nhìn chằm chằm nước trà trong chén, hắc y mỹ nhân trầm mặc không hề mở miệng, gương mặt mỹ lệ hiện ra nhàn nhạt u buồn.


“Giáo chủ…”


“Hôm nay dừng chân ở đây, cơm nước xong đi đặt gian phòng hảo hạng.” Ngăn cản thuộc hạ nói, hắc y mỹ nhân giương mắt nhìn phía dưới lầu.


Sơn ngoại sơn, lâu ngoại lâu, bao giờ mới có thể đến đường cùng.


Bên kia trà lâu.


“Tiểu thúc thúc, ngươi nói người kia vì sao nói phải cẩn thận với hoa tặc?”


Đồng âm non mịn vang lên câu hỏi hiếu kỳ, tiểu hài tử trên đầu buộc một búi tóc khả ái, nâng lên cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu nhìn về đại nam hài tướng mạo tuấn mỹ ở bên cạnh.


“Ta cũng không biết.” Gãi gãi đầu rồi hơi chu miệng làm cho người ta cảm thấy kì lạ, đại nam hài nhìn tiểu nam hài cười.


“Biết là ngươi không biết, tiểu thúc thúc ngươi quả nhiên là ngốc nhất, thảo nào phu tử không để ý ngươi.”


Tiểu nam hài thể hiện dáng dấp ta đây hiểu rõ, kiêu ngạo ngẩng đầu.


“Tiểu Nặc, ngươi tại sao có thể nói tiểu thúc thúc như vậy, phu tử là bởi vì ngươi nghịch ngợm mới không để ý đến ta, cái này phải trách ngươi có biết không?”



“Chuyện này có quan hệ gì đến ta.”


Tiểu nam hài rất người lớn nghiêng một bên đầu, khoé miệng nho nhỏ mơ hồ hiện ra nụ cười, hoàn toàn không có hồn nhiên khả ái như vừa rồi, mười phần là một tiểu đại nhân gian trá.


“Là ngươi lén cắt râu mép của phu tử, còn không trách ngươi a!”


Gương mặt trắng nõn của đại nam hài nổi lên nhàn nhạt ửng hồng.


“Ta nói tiểu thúc thúc, ngươi tức giận đến mặt đều đỏ.” Bàn tay nhỏ bé từ trên bàn nâng lên đưa cho đại nam hài một chén trà, “Đầu tiên là làm thuận cổ họng, uống nhiều trà có ích cho thể xác và tinh thần, được rồi, ngươi đừng nóng giận, vấn đề vừa rồi của ta còn chưa nói xong.”


Đại nam hài vươn tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của tiểu nam hài, “Vấn đề gì?”


“Chính là cái kia đạo hoa tặc a, chúng ta tối nào cũng đi ra ngoài tại sao không nhìn thấy cái tên đạo hoa tặc trong lời đồn kia?”


Nâng lên cái cằm nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt đen bóng của tiểu nam hài chờ mong nhìn đại nam hài, đại nam hài lại nhìn tiểu nam hài với đôi mắt xem thường.


“Ngươi mỗi ngày đều vội vàng tìm người nào có rảnh quan tâm đến đạo hoa tặc.”


“Quả thật là vậy, nhưng nếu cha không đá ta ra ngoài, ta cũng không cần phải tìm a.”


“Ngươi đáng đời, hại ta cũng chịu tội chung với ngươi!”


“Tiểu thúc thúc, rõ ràng chính là ngươi sai, nếu hôm đó ngươi không nhắc tới chuyện kia cha sẽ không đuổi ta ra ngoài.” Vùi vào trong lòng cha thoải mái biết bao nhiêu, đều là tiểu thúc thúc sai, tiểu nam hài lườm lườm đại nam hài.


“Uy, là ngươi nói trước.”


“Rõ ràng là ngươi.”


“Là ngươi.”


“Là ngươi, là ngươi.”



“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi.”


“Tiểu quỷ, đừng cho là ta không dám đánh ngươi!”


“Có bản lĩnh thì đánh thắng ta trước đã!”


“Hừ! Ngươi được lắm!”


Tiểu nam hài đang cùng tiểu thúc thúc cãi nhau đột nhiên con mắt chợt loé.


“Tiểu thúc thúc, ta tìm được rồi!”


“Tiểu quỷ đại, ngươi tìm được cái gì, chỉ mới năm tuổi mà thôi, làm gì có mắt thẩm mỹ.”


“Ta thực sự tìm được rồi, người nay so với mấy nữ nhân kia còn đẹp hơn…” Tiểu quỷ đầu quay về một hướng, vì sắc mà chảy nước bọt.


Đại nam hài theo đường nhìn của tiểu nam hài, “Ách, tiểu quỷ thối, người kia bề ngoài không tồi, nhưng là một nam nhân.”


“Chính là hắn!”


“Không được, hắn là một nam tử, ngươi phải tìm một người tuổi xấp xỉ với ngươi!”


“Cha không có quy định vợ của ta là nam hay nữ, hì hì, tiểu thúc thúc, ngươi chờ ta thắng lợi trở về, hắc hắc.”


Tiểu nam hài khả ái hất cái đầu nhỏ nhắn tự nhận là đẹp trai, sự thực là cái búi tóc đáng yêu kia của hắn hoàn toàn không hất được, đại nam hài muốn kéo lại tiểu nam hài đang đi về phía hắc y nhân, đáng tiếc đã chậm một bước.


“Lăng Nặc, ngươi trở về cho ta!”


Nhìn tiểu thân ảnh thoáng một cái đi qua bên kia, đại nam hài hai tay che mắt.


Lão Phật tổ phù hộ hắn.