Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 123




Thái úy thấy Ngọc Châu nhìn rất chăm chú, không nhịn được cũng theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nhưng những suy nghĩ của hắn lại không giống với Ngọc Châu, từ phía sau ôm lấy nàng nói: “Đợi công việc triều chính rảnh rỗi, ta sẽ mang nàng đến biệt viện ở Vạn Châu, nơi đó cũng có ruộng đồng bao la, ta và muội muội đã từng trồng cây mận ở đó, quả mận vừa to vừa ngọt, đến lúc đó sẽ hái cho nàng ăn.’’

Nhìn một lát, Ngọc Châu cũng thu hồi tầm mắt, chỉ thuận theo lời hắn nói: “Thái úy bận rộn, chỉ sợ năm nay không có thời gian an nhàn thoải mái. Hôm nay ngài cố ý bớt thời gian cùng ta đến hỏi thăm ông lão, thật sự không biết nên cảm ơn như thế nào…’’

Lúc còn ở Tây Bắc, trong một lần tình cờ, Ngọc Châu đã từng nhìn thấy một đoạn chuyện cũ trước kia của Từ Thái hậu, Tùy tướng quân và Tiên đế trong một cuốn sách xưa, sau đó liên tưởng đến chính mình còn ở trong dân gian nghe được đủ loại lời đồn đãi về Từ Thái hậu, chỉ cảm thấy khác nhau một trời một vực.

Trong lời đồn ở dân gian, Từ Thái hậu không tuân thủ nữ tắc, công dung ngôn hạnh, trong lúc chồng xuất chinh đánh giặc đã chủ động gian díu cùng với Tiên hoàng. Nhưng rõ ràng cuốn sách kia đã được biên soạn bởi một tác giả có phong cách văn chương không tệ, Từ Thái hậu trở thành một người mang nặng sự nhẫn nhục chịu đựng, quan hệ quân thần vẫn luôn hòa hợp êm thấm với một bậc nhất đại công thần.


Thật ra nếu ngẫm nghĩ cẩn thận một chút, hôm nay Thái hậu có thể ngồi vững trong hậu cung, có thể lấy tâm thế của một người từng trải mà thảnh thơi an nhàn nhìn các phi tử của con trai mình không ngừng ngấm ngầm tranh đấu, có lẽ, tận sâu trong lòng nữ nhân tôn quý nhất đại Ngụy như bà ấy, nỗi tiếc nuối lớn nhất chắc chắn là không thể rửa sạch danh tiếng của mình trong phần đời còn lại.

Cho nên lúc đó Ngọc Châu mới nảy sinh một ý nghĩ, đó chính là mang khối ngọc Phật trong tay Từ Thái hậu chạm khắc thành dáng vẻ xinh đẹp của Thái hậu lúc trẻ, để cho bà được ngàn người quỳ lạy, vạn người kính ngưỡng.

Lúc Ngọc Châu nói ý tưởng của mình cho cho Thái úy biết, Thái úy cũng sâu sắc cảm thấy mặc dù nữ nhân này ngày thường vẫn im lặng không thích lên tiếng, nhưng công phu ninh nọt lại hết sức uyên thâm, nếu làm như vậy thì có thể bù đắp cho chuyện Ngọc Châu tham gia vào việc Bạch phu nhân quấy rồi đòi cống phẩm của Thái hậu.

Chỉ là các bức họa Thái hậu của họa sĩ trong cung, tất cả đều coi trọng khí chất đoan trang tao nhã của hoàng gia, người nọ đoan chính ngồi trên ghế, chỉ có ba phần tương tự, còn lại đều là quý khí hoàng gia.

Nếu không phải Thái úy nói đến vị chồng trước Tùy tướng quân thích vẽ tranh này, cũng phái người tìm đến, ý tưởng của Ngọc Châu đúng là không thể thực hiện được.

Nhưng mà, Nghiêu Mộ Dã nghe được lời cảm kích của Ngọc Châu, trong lòng lại không vui vẻ lắm, hắn nheo mắt nói: “Nếu như còn nói những lời khách khí như vậy tới ta, ta sẽ xé sạch những bức họa kia, chẳng lẽ nàng không biết nên cảm ơn ta như thế nào sao? Nếu không tối nay chúng ta thử bộ khóa uyên ương tối qua chưa thử được không?’’

Ngọc Châu ngay lập tức đỏ bừng mặt, những thứ không đàng hoàng kia đáng lẽ ra cần phải một nhát búa gõ nát tan tành mới phải! Lại còn muốn treo lên chân nữ nhân, sau đó lơ lửng…

Bọn thị vệ cách khá xa, dĩ nhiên không thể nghe được hai người đang nói đến chuyện gì, chỉ thấy Thái úy ôm nữ nhân trong ngực khẽ mỉm cười, khiến nữ khân kháng cự khẽ đấm vào người hắn. Hai người dựa sát vào nhau dưới dưới bóng cây hoa trên núi xì xào bàn tán, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua , cánh hoa lả tả rơi xuống, bức tranh ấy trông thật đẹp biết bao…

Rốt cuộc thì người tình trong mắt hóa Tây Thi, Tùy tướng quân đau lòng mất đi ái thê, giai nhân vốn đã xinh đẹp trong ký ức của mình càng thêm sống động, cho nên những bức họa của hắn đúng thật là làm ít mà ăn to. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng và sao chép theo mấy bức, cuối cùng Ngọc Châu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu bắt tay vào điêu khắc.

Điêu khắc ngũ quan của nhân vật chính là thế mạnh của nàng, chỉ mất chưa đầy nửa tháng, cuối cùng trước ngày thành thân, nàng cũng đã chạm khắc thành hình Ngọc Phật.

Mà lúc này, đòn dông trong Từ Vân am đã tu sửa xong. Nhưng trước khi Ngọc Phật được chở về am, theo như ý của Bạch phu nhân, trước tiên phải khai quang* tất cả chùa miếu hoàng gia trong kinh thành, để Thái hậu cấp tuệ nhãn cho Ngọc Phật, rồi mới chở về.

(Khai quang: Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.)

Mà lần khai quang này, các quý phụ tham gia sửa chữa Từ Vân am cũng có mặt.


Lúc trước Hồ Vạn Trù còn muốn xem Viên Ngọc Châu tạo hình thành phẩm, nhưng không hiểu tại sao nàng không hề bước chân ra khỏi Nghiêu phủ, ngay cả cửa hàng cũng không đi.

Hắn có lòng muốn đến thăm hỏi nhưng đều bị người gác cổng của Nghiêu gia báo rằng, Nghiêu phủ chưa từng có tiền lệ mời thứ dân vào phủ làm khách, xin tự mình đi cho.

Lúc hắn lo lắng rốt ruột nói chuyện này cho ân sư của mình là Phạm Thanh Vân nghe, Phạm Thanh Vân ngã nằm trên giường hít một hơi thuốc lào, khuôn mặt hắn thấp thoáng trong không khí tràn ngập làn khói mù mịt lượn lờ, cười lạnh nói: “Đừng nói là ngươi, một quan thị lang như ta cho đến tận bây giờ còn chưa từng được vào cánh cửa cao vời vời kia của Nghiêu phủ. Nghiêu gia trong kinh thành là một thế gia thanh cao đến nhường nào, nếu ngươi cứ tùy tiện đi như vậy, nhất định sẽ phải ăn chè bế môn*. Ngươi đang lo lắng cái gì vậy? Phải biết rằng một thợ điêu khắc có tài nghệ như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ để tâm đến chỗ trống**, ngươi cố ý để giới hạn chỗ trống đến hạn hẹp như vậy, cho dù nàng ta có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ có thể điêu khắc ra một con rết ngàn chân mà thôi! Ngươi không nhịn cũng được, nhưng đến lúc đó Thái hậu nhìn thấy thành phẩm xấu xí kia, nàng ta chính là một người không có tay nghề, vậy còn ngươi thì sao?’’

( *Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

**Chỗ trống: Trống là một kỹ thuật thường được sử dụng trong việc tạo ra các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc. Nó đề cập đến không gian trong đó các bức tranh và tranh được thiết kế để làm cho toàn bộ tác phẩm và các quy tắc hài hòa hơn và cố ý để trống tương ứng.)

Nghe nói đến điều này, Hồ Vạn Tiền mới để ý đến điểm này, nhất thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Phạm Thanh Vân lại hít một hơi thuốc lào, nói: “…Mấy ngày nay, những tin đồn nhảm liên quan đến Viên thị kia là ngươi lan truyền?’’

Hồ Vạn Trù cẩn thận nói: “Qủa thực cũng không thể coi là tiểu nhân có tâm này, nhưng vào ngày xảy ra chuyện đó rất nhiều phu nhân trong kinh thành cũng có mặt, lúc mấy người bọn họ đang nghị luận về vấn đề kỳ lạ này, tiểu nhân chỉ ra mặt nhấn mạnh thân thế của Viên Ngọc Châu lên, sau đó là Quan Nhã phu nhân trên đường về vẫn luôn mặc sức tưởng tượng. Ngay cả khi mọi người đang có mặt ở đó, nhìn lại, cũng là Quan Nhã phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, mọi người nhàn ngôn toái ngữ làm rối mọi chuyện cả lên, miệng lưỡi của mấy vị phu nhân kia đều là đầu lưỡi hai tấc, sau một thời gian, bảo sao hay vậy, cũng không thể biết được là ai phát tán nó…’’

Nói đến đây, Hồ Vạn Trù phẫn nộ nói: “Nếu như Nghiêu phủ kia thanh cao đến vậy, tại sao Nhị thiếu gia Nghiêu gia lại chọn nàng ta làm thê tử, có bình thường quá không? Một nữ nhân đã xuất giá một lần, thậm chí làm vợ của ta cũng không xứng, coi như dáng dấp xinh đẹp cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi, trưởng bối Nghiêu gia đúng là điên thật rồi, lại còn không hề ngăn cản?’’

Phạm Thanh Vân nghe đến chỗ này cuối cùng cũng nâng hai mắt đang rũ xuống, trước mặt khói mù: “Tại sao ngươi không tự nhìn lại bản thân mình lại đi, tướng mạo như vậy chỉ có thể làm thiếp của ngươi?... Nếu chuyện này không phải là ngươi khởi đầu thì tốt, lần sau còn xảy ra những chuyện này, ngươi vẫn nên cúi đầu làm đà điểu thì hơn, dám động vào người của Nghiêu gia, ngươi có biết đại ca của Quan Nhã phu nhân đó đã bị khép vào tội danh nhận hối lộ mà rơi đài mấy ngày trước rồi không, bị tịch thu phủ trạch không nói, nghe nói còn bị dùng đại hình trong đại lao. Những người đã thân mật ngủ chung với nàng ta cũng không có tác dụng. Người đảm đương vụ án này chính là người mà đích thân Nghiêu thái úy chọn ra. Những quan viên rơi đài kia đều là người nhà mấy phụ nhân đồn đãi trò cười của Nghiêu gia lợi hại nhất, mấy lần trong bữa tiệc trà đều nói rất sôi nổi, bây giờ tất cả đều choang váng, run rẩy rúc trong nhà hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình.’’

Hồ Vạn Trù sao có thể biết được những sóng gió trong triều đình, vừa nghe đã hơi sợ hãi..

Phạm Thanh Vân nhắm mắt lại bắt đầu hút thuốc, chậm rãi phun ra một lớp khói mù mịt lượn lờ dày đặc như kết thành mạng nhện, mà hắn chính là kẻ săn mồi đang trốn trong bóng tối và chờ đợi cơ hội… Không vội, không vội… Phạm Thanh Vân hắn từ một kể vô danh tiểu tốt có thể leo lên địa vị như ngày hôm nay cũng không phải là một bước lên trời. Bây giờ Nghiêu gia rễ sâu lá tốt, hắn như mọt con kiến há có thể làm lay động cành lá? Vậy thì hãy yên ổn dựa vào một hòn đá chờ đến ngày đại thụ kia bị nhổ tận gốc.

Chỉ là đến lúc đó, tiểu nương tử nũng nịu kia đã trở thành một kẻ tội đồ, rơi vào bụi rậm, người mang gông xiềng… Thật sự khiến cho người thương tiếc, có lẽ còn phải nhìn xem vận may nàng ta đến đâu, phải học cách dùng sự tươi non trên cơ thể mình mới đổi lấy một chút an nhàn không lo lắng!


Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt Phạm Thanh Vân thoáng qua một nụ cười nham hiểm, khiến Hồ Vạn Tiền nhìn mà tay chân lạnh toát.

Ngày khai quang Ngọc Phật hôm đó, Nguyễn Thu Thu dậy sớm chuẩn bị chải đầu thay quần áo. Lại được Hoàn Thúy báo cho biết không cần phải chuẩn bị xe ngựa ra ngoài, Nghiêu phu nhân muốn cùng đi chung với nàng, đến lúc đó ngồi trên xe ngựa Nghiêu phu nhân là được rồi.

Trong lòng Ngọc Châu hiểu rõ, với những chuyện như thế này, Nghiêu phu nhân vẫn một mực xa lánh nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại phá lệ đi đến đó.

Xe ngựa của Nghiêu phu nhân dĩ nhiên không giống như những người khác, chiếc xe ngựa với tám chiếc đỉnh được mạ vàng san hô ngọc bích có ấn tỷ của hoàng gia này chính là chiếc xe được Tiên hoàng năm đó ban tặng, cáo mệnh phu nhân cả nước, không có người nào có thể có vinh dự này.

Khi Ngọc Châu ngồi yên trong xe ngựa, thì ngay lập tức bị trang phục lộng lẫy của Nghiêu phu nhân thu hút sự chú ý.

Người mẹ chồng tương lai của nàng này mặc dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn không hề phai giảm, nếu theo sự hoang đường của Tiên Hoàng, chỉ sợ lòng cũng phải âm thầm thèm muốn vị nhất phẩm phu nhân đương triều này rồi. Nếu không phải lúc đó hoàng gia suy thoái, nếu không có căn cơ của Nghiêu gia thì đúng là khó có thể đảm bảo vị Tiên Hoàng kia sẽ làm ra chuyện vô sỉ gì. Nhưng nếu Nghiêu phu nhân vào cung, dựa vào tâm cơ ung dung thản nhiên của bà bây giờ, có lẽ sẽ không có Từ Thái hậu sau này, nói không chừng Nghiêu Mộ Dã đã biến thành Dương Mộ Dã, vậy thì tình huống sẽ phát triển ra sao, đại khái chính mình cũng sẽ không có một đoạn nghiệt duyên với hắn như vậy chứ?...

Nghiêu phu nhân nhìn Ngọc Châu đang ngây ngẩn như đi vào cõi thần tiên, dĩ nhiên không biết nàng đang nhàm chán mà suy nghĩ lung tung đến chuyện thâm cung bí sử, còn tưởng rằng nàng đang căng thẳng, mở miệng trấn an nói: “Mặc dù lần này Thái hậu đích thân tới đây nhưng ngài ấy là một người hiền hậu, ngươi đừng khẩn trương quá mức mà đánh mất lễ nghi…’’

Ngọc Châu vội vàng hồi phục tinh thần nói: “Dạ, Ngọc Châu xin ghi nhớ.’’

Tu viện Hoàng gia ở khu vực phồn hoa nhất của kinh thành, ngày hôm đó vì phải tiến hành nghi thức, những tiểu thương nhang đèn trước cổng chùa đều bị đuổi đi hết. Sau khi các quý phụ xuống xe, cũng không sốt ruột vào chùa mà trật tự đứng trước cổng chờ Thái hậu đến.

Lúc Ngọc Châu xuống xe, theo thói quen quét mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện trong số những vị phu nhân này thiếu mất mấy người quen thuộc.

Ít nhất cũng có vị Thạch phủ phu nhân ngày đó đánh nhau với nàng, còn có Quan Nhã phu nhân đều không thấy bóng dáng.

Nàng theo Nghiêu phu nhân đi đến đội ngũ trước mặt, cùng mấy vị phu nhân quen thuộc mỉm cười chào hỏi rồi kiên nhẫn chờ Thanh Loan Phượng liễn của Thái hậu.