Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 54




Ôn Nhiễm vô cùng nghiêm túc muốn giúp anh làm một số việc, nhưng thật ra cô chưa từng nghĩ về chuyện muốn giúp anh sấy tóc.

Nhưng dù thấy tóc anh còn ướt rồi nhất thời nảy ra ý định, cô cũng phải thực hiện đàng hoàng.

Được rồi, đã chuẩn bị xong hết!

Kiểm tra máy sấy cắm điện xong xuôi, Ôn Nhiễm xắn tay áo của mình lên, hít sâu một hơi, sống lưng thẳng tắp: “Em bắt đầu đây.”

Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng, cố gắng để mình không cười thành tiếng, nghiêm túc hỏi: “Đeo nút bịt tai chưa?”

Ôn Nhiễm ồ một tiếng: “Đeo nút bịt tai… chỉ sợ, không nghe thấy giọng anh, đúng không? Lỡ anh gọi em thì sao?”

Tạ Vân Lễ bảo: “Không sao, em cứ đeo. Nếu gọi em, anh sẽ để em thấy.”

“Vâng… vậy được rồi.”

Ôn Nhiễm đấu tranh, vẫn tìm nút bịt tai, sau đó nhét vào tai mình.

Dù âm thanh máy sấy nhỏ đến mấy, vẫn sẽ có một vài tiếng rung, cô đã nghe nhiều, quả thực không thoải mái, đeo nút bịt tai sẽ đỡ hơn phần nào.

Ôn Nhiễm hít sâu một hơi lần nữa, trịnh trọng nói: “Vậy em thật sự… bắt đầu đây.”

Tạ Vân Lễ gật đầu.

Trông cô nghiêm chỉnh, như sắp phải dấn thân vào một chuyện đầy gian nan.

Nhưng đối với cô, quả thực đây là một chuyện đầy gian nan.

Khoảng cách gần gũi và hành động thân mật như vậy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm với bất cứ ai.

Chẳng những chưa bao giờ sấy tóc cho người khác, ngay cả tóc mình cô cũng không biết sấy, thế nên cô rất cẩn thận.

Nhưng có thể vì dè dặt cẩn thận quá, nên vừa mới mở máy sấy lên, cô đã giật mình, suýt ném mất máy sấy.

Bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh.

Vào lúc cô bị dọa sợ, Tạ Vân Lễ đã chuẩn bị đứng dậy bảo vệ cô, nhưng Ôn Nhiễm đã đè một tay xuống vai anh, không cho anh di chuyển.

“Em làm được!” Có lẽ vì cô đã đeo nút bịt tai, giọng nói cũng tràn đầy sức sống.

Thận trọng điều chỉnh hướng gió thổi của máy sấy về phía tóc Tạ Vân Lễ xong, cô bắt đầu nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc của anh.

Bấy giờ Ôn Nhiễm mới phát hiện, hóa ra tóc của đàn ông cũng có thể mềm mại như thế, không hề giống bề ngoài của anh.

Ngón tay nhẹ nhàng vén tóc anh lên, cô nghiêm túc sấy tóc anh khô từng chút một.

Nhưng đối với Tạ Vân Lễ, đây vừa là một kiểu hưởng thụ, vừa là một cách tra tấn.

Trên hết, hai cảm giác này đã chạm đến mức cực hạn.

Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được ngón tay mềm mại của cô vén tóc anh ra, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da, cảm giác tê dại ấy tựa như điện giật.

Trong chốc lát, anh trở nên cứng đờ người.

Nhưng anh không thể ngăn cản cô.

Vì cô tập trung và trịnh trọng muốn giúp anh, sao anh nỡ từ chối chứ?

Đợi đến khi không dễ gì mới sấy gần khô, Ôn Nhiễm bỗng phát hiện trong tay cô, mái tóc của Tạ Vân Lễ sẽ càng mềm mượt hơn. Cô không nhịn được, bất chợt lóe lên ý định, vuốt ve tóc anh giống xoa đầu Ca Ca.

Làm xong, cô cảm nhận được Tạ Vân Lễ ngẩng đầu, hình như muốn nhìn cô.

Ôn Nhiễm lập tức không dám gây rối nữa.

“Chắc cũng, khô rồi.” Ôn Nhiễm tắt máy sấy, tháo nút bịt tai, hỏi anh: “Có phải… dễ chịu lắm không?”

“... Ừm.”

Ôn Nhiễm nhìn mái tóc đen mềm mượt hơn hẳn bình thường của anh, không nhịn được mà xoa vuốt tiếp.

Lần này, Tạ Vân Lễ đã ngẩng đầu.

Đôi bên chạm mắt, Ôn Nhiễm lập tức bối rối: “Sao, sao vậy anh?”

“Không sao, anh chỉ đang nghĩ…” Tạ Vân Lễ nhìn cô chăm chú: “Vừa rồi em, nói anh đẹp quá… là có ý gì?”

Ôn Nhiễm ngẩn ra, cô không ngờ anh vẫn nhớ lời mình nói lúc ăn cơm ban nãy, chưa kể hình như anh… còn rất để tâm?

Cô nhìn gương mặt anh tuấn sắc bén của Tạ Vân Lễ, đường nét góc cạnh từ cằm xuống cổ anh, rồi lên mũi anh, và đôi mắt sâu thẳm…

Mái tóc được cô sấy khô vẫn còn rối, che gần nửa vầng trán của anh, trông anh giảm bớt mấy phần trưởng thành dày dạn sau bao năm chinh chiến trên thương trường, thêm vài phần sức sống của người trẻ tuổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm đột nhiên đỏ bừng mặt, mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Thật ra câu hỏi này không khó trả lời, nhưng không biết vì sao, trái tim đập càng nhanh khiến cô càng không nói rõ được.

“Chỉ… cảm thấy, anh, rất đẹp…”

Mãi đến khi cô chạy về phòng, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa hạ xuống, thậm chí còn có xu hướng ngày càng tăng.

Vì sao cứ cảm thấy Tạ Vân Lễ ngày một đẹp hơn chứ?

Quả thực anh đẹp hơn qua từng ngày, tựa như chi tiết nhỏ nào cũng hoàn hảo, khiến cô không khỏi muốn ngắm nhìn diện mạo của anh thêm vài lần. Đã thế cô còn nghĩ, dẫu trổ hết tài năng hội họa của bản thân, cô cũng không tài nào vẽ chính xác vẻ đẹp thật sự của anh trên giấy.

Bởi lẽ, Tạ Vân Lễ đẹp nhất là Tạ Vân Lễ mà hiện tại cô gặp gỡ hằng ngày trong đời thực.

Chỉ khi cô thật sự thấy anh, nét đẹp khiến người ta kinh ngạc ấy mới là điều chân thực nhất.

Ban đêm, dưới bầu trời sao bao trùm khắp phòng, Ôn Nhiễm vừa ngủ đã nằm chiêm bao.

Cô mơ thấy Tạ Vân Lễ.

Cô mơ thấy Tạ Vân Lễ biến thành kỵ sĩ, anh đang bảo vệ một vật. Có lẽ vì gần đây tranh cô vẽ thiên về chủ đề giả tưởng hơn, nên cô đã thấy Tạ Vân Lễ mặc trang phục kỵ sĩ mà mình từng vẽ.

Trong mộng, Tạ Vân Lễ cao lớn toát lên khí khái hào hùng, trên tay cầm vũ khí. Đúng như lời anh nói với cô, anh đang đơn thương độc mã trông chừng báu vật của mình.

Con quái thú lăm le cướp báu vật của anh, anh và nó bắt đầu giao chiến.

“Tạ Vân Lễ… cố lên!” Trong mơ, Ôn Nhiễm căng thẳng giơ cả nắm đấm lên: “Cố lên… đánh bại, đánh bại quái thú, cố lên cố lên…”

Trong cơn mộng mị, cô cảm giác như Tạ Vân Lễ đã thấy cô, còn cầm tay cô.

Ôn Nhiễm mơ màng mở mắt, dưới bầu trời sao, cô thấy Tạ Vân Lễ đang nhìn cô, ánh mắt anh thấp thoáng niềm vui.

Ôn Nhiễm vẫn chưa nhận ra mình đã tỉnh giấc, chỉ vô thức nỉ non hỏi: “... Anh thắng chưa? Quái vật… bị anh đánh tháo chạy chưa?”

“Ừm, nó bị anh đánh đuổi rồi.”

Ôn Nhiễm cho rằng mình còn đang chiêm bao, nên cô cũng không tỉnh táo lại, vẫn mơ màng mông lung: “Vậy… tốt quá… Sẽ không có ai, cướp báu vật của anh nữa đúng không…”

“Có lẽ về sau vẫn còn, nhưng…” Tạ Vân Lễ khẽ nói: “Anh sẽ dốc sức che chở báu vật, ai cũng đừng hòng bén mảng đến gần.”

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy anh… có thể… ngủ ngon chưa…”

“Chưa, vẫn chưa được đâu.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Ôn Nhiễm nghi ngờ hỏi: “... Ơ? Vì sao, chưa được?”

Tạ Vân Lễ im lặng hồi lâu mới buồn tủi đáp: “Vì người nào đó vẫn chưa chúc anh ngủ ngon.”

Nhưng Ôn Nhiễm đã ngủ mất, cô nhắm mắt, nhịp thở trở nên đều đều.

Tạ Vân Lễ cầm tay cô, dịu dàng mơn trớn mu bàn tay cô.

Ôn Nhiễm chẳng hay, thật ra đêm nào sau khi cô ngủ, anh cũng sẽ sang ngắm cô, một lần ngắm sẽ mất rất lâu.

Ngay cả căn phòng này, đâu đâu cũng chìm trong mùi hương chỉ thuộc về cô.

Yên tĩnh, dịu dàng, ngọt ngào, khiến người ta say đắm.

Anh đã nhìn cô ngủ say biết bao lần, lần nào cũng sẽ kéo dài hồi lâu. Nhưng chỉ cần anh ngắm nhìn vẻ mặt bình yên khi say giấc nồng của cô, tình cảm gần như mãnh liệt dành cho cô sẽ tăng thêm mấy phần.

Thế nên cô cũng chẳng biết, trái tim anh đã sớm lấp đầy hình bóng của cô, không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

Tuy anh chưa bao giờ sốt ruột, cũng chưa bao giờ khát vọng xa vời tình yêu của mình sẽ được đáp lại.

Nhưng có lẽ vì gần đây thời gian ở bên nhau quá nhiều, hai người ngày càng thân thiết, cộng thêm Ôn Nhiễm sẽ thi thoảng bỗng dưng nói một vài câu nằm ngoài dự đoán, khiến anh thậm chí có phần lúng túng, khiến lòng nhẫn nại của anh không còn tốt như trước.

Đứng nhìn cô từ xa, bảo vệ cô từ xa như trước, không còn đủ thỏa mãn anh nữa.

Đôi khi, thậm chí anh còn nảy ra một vài suy nghĩ chưa từng có:

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hy vọng cô gần gũi với mình hơn, dựa dẫm vào mình hơn, kề bên mình nhiều hơn nữa.

Dẫu vẫn cần một khoảng thời gian dài để cô từ từ xua tan cảm giác bài xích dành cho anh, anh cũng cam tâm tình nguyện. Dẫu lâu cỡ nào, anh cũng sẽ không mất kiên nhẫn.

Ôn Nhiễm chợt trở mình về phía anh, gương mặt cũng gần cánh tay anh hơn, sau đó cô nói mớ một câu: “Ngủ ngon… Tạ Vân Lễ.”

Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng cười.

Ngủ ngon Nhiễm Nhiễm.

Hy vọng anh và em có thể trải qua một giấc ngủ êm đềm.

Sáng hôm sau, Tạ Vân Lễ phải lái xe một tiếng đồng hồ đến nơi bàn công việc, trước khi đi anh dặn dò cô tỉ mỉ: “Nếu gặp chuyện gì, em phải gọi cho anh đấy. Tuy anh có thể không chạy về kịp, nhưng anh sẽ nghĩ cách giúp em. Em cố gắng hạn chế ra ngoài, người nào tới tìm em cũng đừng mở cửa. Chưa hết, em nhớ nhắn tin cho anh, dù anh bận rộn thì cũng sẽ cố gắng trả lời em trong vòng mười phút…”

Đổi thành người khác, nghe được mấy câu này có thể đã mất kiên nhẫn từ sớm. Ngay cả trẻ con cũng không chịu nổi việc mỗi ngày trước khi ra ngoài, bố mẹ cứ dặn đi dặn lại như thế.

Nhưng Ôn Nhiễm thì không, đối với cô, lần nào nghe cũng như lần đầu nghe. Cô sẽ tập trung và nghiêm túc lắng nghe, còn gật đầu lia lịa.

Trông cô ngoan ngoãn quá đỗi, Tạ Vân Lễ giơ tay lên xoa đầu cô.

Ôn Nhiễm cúi mặt xuống, hơi híp mắt.

Cô thật sự chỉ muốn làm một việc, một việc mà cô từng thấy nhiều người làm.

Cũng là việc mà cô luôn đắn đo, không rõ liệu mình có thể thực hiện không, có thành công không, hay nên thực hiện thế nào.

Nhưng nếu trước đó cô chỉ do dự, vậy vào thời khắc này, trong lòng cô đột nhiên dấy lên một nỗi xúc động chưa từng xuất hiện. Cơn xúc động này khiến trái tim cô đập rộn ràng, khiến cô hồi hộp có phần khó thở.

Tạ Vân Lễ thấy hai tay cô không ngừng bấu vào nhau, nhịp thở cũng không ổn định mấy, trông cô như muốn nói gì đó nhưng rồi chẳng dám mở lời. Anh nhíu mày: “Nhiễm Nhiễm, em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

“Không, không phải… em chỉ… em chỉ…”

Ôn Nhiễm ấp úng, không dám ngước mắt lên. Nhưng vào lúc Tạ Vân Lễ cúi đầu muốn nhìn cô, cô bỗng nhiên lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, cất lời: “Em muốn… làm một việc, với anh.”

Tạ Vân Lễ ngẩn ra, bình tĩnh gật đầu: “Ừm, em muốn làm gì với anh cũng được.”

Ôn Nhiễm ngô nghê lặp lại theo anh: “Muốn làm gì… cũng được ư?”

“Đúng.”

Lần này Ôn Nhiễm không lưỡng lự nữa, vì cô biết nếu còn lưỡng lự nữa, mình ắt sẽ thất bại.

Cô giơ tay lên nhẹ nhàng vịn vào cánh tay Tạ Vân Lễ, sau đó nhón mũi chân, nhanh chóng tiến đến, trao cho anh một nụ hôn.



Mục tiêu ban đầu của cô là má của anh.

Nhưng vì căng thẳng quá mức, lúc cô nhắm mắt, đôi môi chu lên đã rơi vào khóe môi anh.

Khoan đã, hình như cô…

Hình như… hôn nhầm chỗ rồi?!

Trong thoáng chốc, cả hai đồng loạt sững sờ.

Ôn Nhiễm vốn dĩ muốn thực hiện xong chuyện rồi bưng Ca Ca chạy mất, không cho bản thân bất kỳ cơ hội nào để chột dạ và sợ hãi sau khi làm việc xấu. Nhưng vào giờ phút này, khi sắp cất bước bỏ chạy, cô mới phát hiện mình đã dồn hết sức lực của cơ thể trong khoảnh khắc vừa rồi.

Cô run tay, mềm nhũn chân.

Bàn tay đang đặt trên cánh tay Tạ Vân Lễ cũng cứng đờ, cô không thể rút về được.

Cô cứ mở to mắt, như thể mấy giây sau sẽ chảy nước mắt.

Tạ Vân Lễ cũng không cử động.

Từ trên xuống dưới, không cử động nổi.

Khắp phòng khách, sinh vật duy nhất còn đang di chuyển, có lẽ chỉ có Ca Ca chạy quanh họ dưới đất.

Chừng hai phút trôi qua, Ôn Nhiễm mới run rẩy lấy tay ra.

Cô tự nhủ, kế tiếp mình sẽ xoay người, rồi sải bước tiến về phía cầu thang.

Gọi cả Ca Ca theo.

- Phải chạy trốn thôi.