Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 101




Từ Hàn sau khi tiễn Phương Tử Ngư về chổ ở, lại đi tới đình gỗ.

Mặc Trần Tử cùng thiếu nữ có đôi mắt màu tím đã sớm đợi chờ ở chỗ đó từ lâu.

Từ Hàn hiển nhiên đã đoán được vài phần thân phận của thiếu nữ có đôi mắt màu tím, nhưng nếu như đối phương không muốn nói ra, Từ Hàn cũng không có ý tò mò.

Sau khi hắn nhìn rõ vị trí hai người liền bước nhanh nghênh đón.

"Sư bá, nhị sư nương." Hắn chắp tay nói với hai người, thần thái vô cùng cung kính.

"Ừ." Mặc Trần Tử đứng trong đình gỗ khẽ gật đầu."Sau ba ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này."

"Nhanh như thế?" Từ Hàn nghe vậy có chút kinh ngạc, vị sư bá Mặc Trần Tử này mặc dù chưa ở chung với Từ Hàn quá lâu, nhưng sự quan tâm đối với hắn thì Từ Hàn hiển nhiên có thể cảm nhận được, trong suy nghĩ của hắn cũng rất ưa thích vị sư bá này, nên không muốn ly biệt đến mức đột nhiên như thế.

"Ừ, ba ngày sau, tổn thương của Mông Lương đã khôi phục tạm ổn, đến lúc đó ta mang theo hắn đi tới Trần quốc." Mặc Trần Tử lúc này khẽ gật đầu nói ra như thế.

Những ngày này Từ Hàn trong lúc nói chuyện với Mặc Trần Tử đã cảm nhận được sự quan tâm của y biểu hiện ra đối với Mông Lương, thế nhưng tính cách của hắn cho phép hắn có chút hiếu kỳ với những chuyện này, nhưng ít khi chủ động hỏi đến. Nhưng lúc này, hắn cuối cùng không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi vấn đề này.

"Sư bá dường như rất quan tâm vị Mông Lương kia, đệ tử cả gan hỏi lên một câu, sư bá cùng Mông Lương. . ."

"Sao vậy? Ngươi không thích vị cao đồ Ly Sơn kia ư?" Từ Hàn còn chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Trần Tử lúc này lông mày nhíu lại, đã cắt đứt lời nói của hắn.

"Không phải, con cùng với hắn tiếp xúc không sâu, không có chuyện vui mừng hay căm ghét, chẳng qua cảm thấy con gặp gỡ sư bá quá ngắn, nếu như sư bá rảnh rỗi có thể nán lại chút thời gian ở Linh Lung các, nếu sư bá cảm thấy có gì không tiện thì con sẽ thanh minh với trong các, có lẽ chưởng giáo cũng sẽ cho con chút mặt mũi này." Từ Hàn lập tức giải thích, lo sợ Mặc Trần Tử hiểu lầm ý của hắn.

"Cái tốt nào cũng có kết thúc, ta và ngươi rốt cuộc có ngày từ biệt, hà tất làm những thứ ẻo lả như con gái?" Mặc Trần Tử nhẹ nhàng nói ra, mặc dù răn dạy như vậy, lại không có ý trách móc nặng nề." Về phần Mông Lương, Kiếm Lăng mặc dù nhân khẩu mỏng manh, nhưng rốt cuộc phải có một phần truyền thừa đấy, Mông Lương chính là đồ đệ ta nhìn trúng."

Từ Hàn lại không ngờ tới Mặc Trần Tử sẽ nói lời này.

Mông Lương mặc dù bại dưới kiếm Trần Huyền Cơ, nhưng thiên phú kiếm đạo gã bày ra tuyệt không phải người thường có thể so sánh, nếu như Mặc Trần Tử thực sự muốn thu vị đệ tử kế tiếp mà nói, Mông Lương đúng là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng Mông Lương vốn đã bái nhập vào Ly Sơn, theo như quy củ giang hồ, bất kể là Đại Chu hay Trần quốc, thậm chí triều Hạ. Nếu không được sư môn đáp ứng thì một trò không thể bái hai thầy. Huống chi Mông Lương lại là cao đồ của Ly Sơn, đệ tử thân truyền của Diễn Thiên Thu, lão sao có thể có thể để cho Mông Lương bái nhập Kiếm Lăng Nam Hoang?

"Thế nhưng Mông Lương là đệ tử Ly Sơn, không nói đến việc hắn có nguyện ý hay không, phía sau hắn còn có Ly Sơn kiếm tông, làm sao có thể. . ." Bởi vậy, Từ Hàn lúc này càng thêm nghi hoặc.

Nhưng Mặc Trần Tử sau khi nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, liền nói". Vì vậy ta muốn cùng gã đi tới Trần quốc, yêu cầu tên đồ nhi này với tiểu lão đầu Diễn Thiên Thu kia."

Từ Hàn nghe đến đó, không kìm được nhíu mày, Diễn Thiên Thu không biết bỏ ra nhiều ít tâm huyết mới bồi dưỡng được một đệ tử như Mông Lương, sao có thể bởi vì một câu của Mặc Trần Tử liền tặng cho Kiếm Lăng Nam Hoang. Dù Từ Hàn cũng nghe ra trong chuyện này chứa nhiều kỳ quặc. Nhưng hắn nhìn vẻ mặc chắc chắn của Mặc Trần Tử, cuối cùng không muốn hỏi nhiều, bởi vậy liền kết thúc cái đề tài này.

"Vậy con chúc sư bá chuyến này thuận lợi, nếu như lúc đó nhàn rỗi, xin người lại đến Linh Lung các, đệ tử nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi này." Từ Hàn chắp tay nói.

"Ừ. . ." Mặc Trần Tử nghe vậy khẽ gật đầu, thanh tuyến có chút nặng nề, khiến cho Từ Hàn có chút kỳ quái, cũng khiến cho thiếu nữ đôi mắt màu tím ở bên nhíu mày.

Thế nhưng y rất nhanh liến nói tiếp: "Ba ngày nữa sẽ phải rời đi, hôm nay ta sẽ giảng giải một ít vấn đề về kiếm chiêu 《 Đại Diễn kiếm quyết 》 cho ngươi hiểu."

Từ Hàn nghe lời nói của y, trong lòng nghi hoặc càng lớn, nhưng Mặc Trần Tử hiển nhiên đã bắt đầu giảng giải kiếm chiêu theo như lời của y, nên Từ Hàn cũng không dám cắt ngang, bởi vậy chỉ có thể là dằn ý nghĩ trong đầu xuống, kiên nhẫn nghe mỗi chữ mỗi câu của y.

. . .

Rất nhanh đã đến giờ sửu.

Mặc Trần Tử kết thúc lần dạy bảo ngày hôm nay, Từ Hàn thấy Mặc Trần Tử không tâm tư hàn huyên với hắn, bởi vậy chỉ có thể đè nghi hoặc trong lòng xuống, cáo biệt y.

Chờ đến khi bóng hình Từ Hàn biến mất khỏi tầm mắt, Quỷ Bồ Đề ở bên cạnh Mặc Trần Tử cuối cùng nhịn không được hỏi.

"Vì sao ngươi không nói cho chân tướng cho hắn nghe?"

Chân tướng trong lời nói của nàng chính là chuyện thọ nguyên của Mặc Trần Tử chỉ còn lại không đến năm tháng.

"Mưa gió nổi lên, con đường của hắn càng khó so với con đường của ta, cần gì lại để cho hắn nhiều thêm phiền não đây?" Mặc Trần Tử nhìn bóng lưng Từ Hàn biến mất, chậm rãi nói.

Quỷ Bồ Đề lúc đó liếc nhìn nam nhân bên người, cũng không phản bác lại chuyện này mà chỉ hỏi: "Rốt cuộc là người nào làm thương thế của ngươi thành như vậy?"

"Việc đã đến nước này, cần gì truy vấn?" Mặc Trần Tử cười nhạt một tiếng.

"Ngươi đang sợ ta báo thù cho ngươi?" Tâm tử của Quỷ Bồ Đề dù sao cũng nhạy bén? Nàng đã nhiều lần hỏi thăm chuyện này, nhưng không đạt được câu trả lời thuyết phục của Mặc Trần Tử, cách giải thích duy nhất chính là sợ nàng trả thù thay y.

Còn nếu thật sự là như thế, thế thì kẻ địch kia quá mạnh mẽ, Mặc Trần Tử lo lắng nàng có chuyện ngoài ý muốn, quan trọng là y sợ nàng giận chó đánh mèo, vạ lây cho người khác.

Dường như thực sự bị lời nói của Quỷ Bồ Đề đề tỉnh, Mặc Trần Tử lúc này chợt trầm mặc lại.

"Ngươi nói hay không cũng không có liên quan, sau khi ta trở về chỉ cần điều động nhân thủ Sâm La điện, sẽ làm rõ chân tướng của mọi chuyện. Ta tin tưởng ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều, trên đời này tuyệt đối không có chuyện Sâm La điện muốn điều tra mà không có kết quả."

"Đúng vậy a." Mặc Trần Tử lúc này khẽ gật đầu, lập tức nụ cười trên mặt càng lớn. Y nhìn nữ tử bên người mình, nói : "Không nói đến chuyện này, ngươi cũng không hề chán ghét vị sư chất kia của ta nha."

Thần sắc trên mặt nữ tử vào một khắc này bỗng nhiên đọng lại, lập tức vẻ nổi giận nổi lên đuôi lông mày.

. . .

Lúc trở lại sân nhỏ, thời gian đã khuya.

Cửa phòng đệ tử trên đường đi đều đã sớm tắt ánh đèn, ngoại trừ đệ tử chịu trách nhiệm tuần tra, bên ngoài Trọng Củ Phong không hề có dấu vết hoạt động của con người.

Bên trong tiểu hiên mọi người cũng đều sớm nằm ngủ, Từ Hàn vì không muốn đánh thức mọi người, liền thả nhẹ bước chân mình, ở trong viện rửa mặt một phen, liền muốn trở lại trong phòng của Sở Cừu Ly nằm ngủ -- từ mấy ngày trước đây, sau khi hắn nổi lên cuộc xung đột kia với Diệp Hồng Tiên, hắn liền trở về chỗ ở ban đầu.

Nhưng ngay lúc đó, ánh nến trong phòng Diệp Hồng Tiên chợt phát sáng lên.

Từ Hàn sững sờ, còn không chờ hắn kịp phản ứng, cửa phòng kia đã bị Diệp Hồng Tiên mở ra từ bên trong.

Sau đó Từ Hàn liền thấy Diệp Hồng Tiên vẻ mặt đầy bất mãn đứng trước cửa, lúc này đang nổi giận đùng đùng nhìn Từ Hàn.

"Sao vậy? Đánh thức ngươi rồi?" Từ Hàn bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, hắn áy náy nói.

Nhưng Diệp Hồng Tiên nhưng lại không trả lời vấn đề của hắn trước tiên, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hắn.

Cho đến hơn trăm hơi thở sau đó, da đầu Từ Hàn cho chút run rẩy dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Hồng Tiên, hắn đang tính toán có cần tìm cớ thoát thân hay không, nhưng lúc đó giọng nói của Diệp Hồng Tiên lại chợt vang lên.

"Giai nhân thất ý, thừa dịp hư nhượt mà vào, thủ đoạn này, chậc chậc, không sai a." Cái miệng nhỏ của Diệp Hồng Tiên hếch lên, trên mặt lại mang lấy tức giận trùng trùng điệp điệp như cũ.

Từ Hàn nghe xong lời ấy, lúc này mới hiểu được.

Hóa ra chuyện Diệp Hồng Tiên chỉ hẳn là về Phương Tử Ngư, hắn vốn cùng nàng bày mưu đặt kế để an ủi Phương Tử Ngư, nhưng thật lâu chưa về, bởi vậy Diệp Hồng Tiên nghĩ Từ Hàn cùng một chỗ với Phương Tử Ngư đến bây giờ mới trở về.

"Không phải vậy . . ." Sau khi Từ Hàn hiểu được, lập tức giải thích.

Hắn và Phương Tử Ngư đã sớm tách ra, nếu chuyện này bị người hiểu lầm như thế thì hắn cũng không quá lo ngại, nhưng lại cực kỳ ảnh hưởng đến danh dự của một thiếu nữ như Phương Tử Ngư. Huống hồ mặc dù Phương Tử Ngư mới nằm ở trong ngực hắn khóc hồi lâu, nhưng bất kể hắn hay là Phương Tử Ngư trong lòng đều rất rõ, đối phương cũng chỉ là bằng hữu, cũng không có những tâm tư khác, chuyện ngã vào trong ngực cũng chỉ là trong lòng nhất thời bi thương làm ra.

Đương nhiên trừ những nguyên nhân này ra, Từ Hàn nóng lòng giải thích chuyện này như vậy còn có nguyên nhân khác hay không, có lẽ chính hắn cũng không rõ.

"Ta cũng không có hứng thú nghe ngươi nói dối." Thần sắc vội vàng của Từ Hàn rơi vào trong mắt Diệp Hồng Tiên, vẻ giận dữ trên gương mặt nàng chợt giảm đi vài phần, nhưng vẫn rất nghiêm túc như cũ.

Từ Hàn thấy thế, liền thu lời ra đến khóe miệng trở về.

Cũng không phải bởi vì Diệp Hồng Tiên ngăn cản, chỉ là hắn mặc dù không cùng Phương Tử Ngư một chỗ lâu như thế, nhưng hắn thực sự trở về quá muộn, mà hắn cũng không thể nói với Diệp Hồng Tiên nguyên nhân trong chuyện này, bởi vậy trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, dứt khoát như con lừa xuống núi, thu tiếng lại.

"Vậy ta đi ngủ?" Từ Hàn nhìn sắc mặt Diệp Hồng Tiên dường như tốt hơn chút, hỏi.

"Ừ." Diệp Hồng Tiên không biết vui buồn khẽ gật đầu, thế nhưng vẫn đứng ở cửa ra vào như cũ, cũng không có ý trở về phòng.

Từ Hàn thấy thế cũng không dám ở lâu, lập tức muốn quay người trở lại trong phòng.

Nhưng mới phóng ra bước chân, một âm thanh phá không chợt từ phía sau truyền đến, hắn phản ứng linh mẫn, lập tức đưa người tránh sang một bên, mà lúc đó một thanh trường kiếm sáng loáng liền kề sát thân thể của hắn bay ra ngoài, đâm vào trên cột gỗ cửa phòng Sở Cừu Ly.

Thân kiếm lay động, vào gỗ hơn ba tấc.

Tiếng ngày của Sở Cừu Ly ở trong phòng dừng lại, rồi mới thấy đại hán lếch thếch vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài phòng, nhìn về phía nơi cửa. Đã thấy Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đứng ở trong viện, miệng của gã hơi hơi mở ra dường như muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền ý thức được hình như tình huống trước mặt cũng không có chỗ trống cho gã xen vào, bởi vậy liền hậm hực thu hồi lời ra đến khóe miệng, yên tĩnh lui về trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại.

Từ Hàn lúc đó quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.

Hắn thực sự không rõ rốt cuộc vị Diệp đại tiểu thư này tính khí như thế nào, dù cho hắn đã về trễ chút, không nói đến giữa hắn và Phương Tử Ngư không có chuyện gì phát sinh, nhưng nếu thực sự xảy ra, với quan hệ giữa hắn và Diệp Hồng Tiên, đối phương có quyền gì tức giận? Thậm chí còn dùng phi kiếm đả thương người?

Điểm này thực sự khiến cho Từ Hàn không thích.

"Diệp đại tiểu thư, ngươi đây là ý gì?" Hắn trầm giọng hỏi, thần sắc trên mặt cực kỳ không vui, hiển nhiên đang áp chế lửa giận trong người mình.

Nhưng đối mặt với cơn giận dữ Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên lại không hề để ý, nàng vẫn lạnh lùng nhìn Từ Hàn.

Mà thanh tuyến băng lãnh của nàng cùng lúc đó phát ra.

"Ta nói rồi, ngươi phải ngủ chung cùng ta."