Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 18




Dịch: Phuongkta1

Tu vi của Đại Tu La áo xanh đã tới Kim Cương cảnh, bọn chúng và Từ Hàn đều tu luyện cùng loại công pháp, mặc dù bị Từ Hàn lấy xuất kỳ bất ý chém giết một vị Tu La đồng hành, nhưng hiện tại hai người bọn họ hợp sức, Từ Hàn không thể dễ dàng đạt được thành quả chiến đấu như trước.

Trái lại, không biết vị nam tử áo tím kia rốt cuộc có ý định gì, chỉ ở bên cạnh lạnh lùng đưa mắt nhìn lại mà không có ý định ra tay.

Keng!

Tiếp tục một tiếng nổ giòn vang, thân hình ba người vào lúc đó đồng loại lui lại, sắc mặt Từ Hàn tái nhợt, hiển nhiên dưới loại chém giết lẫn nhau này tiêu hao thật lớn, mà sắc mặt hai người kia cũng rất khó coi, lấy một địch hai, lại cùng một cảnh giới, bọn chúng ít ki gặp phải nhân vật khó chơi như vậy.

Nhưng chỉ làm sơ nghỉ ngơi, thân thể ba người lại lần nữa bắt đầu chuyển động.

Mà Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh cuối cùng cũng hồi phục thần trí, đang muốn rút kiếm đi lên giúp đỡ. Nhưng nam tử áo tím kia vào lúc đó thân thể khẽ động, đứng ở trước mặt Diệp Hồng Tiên.

Sau đó y nhanh chóng vươn một tay ra đặt trên bả vai Diệp Hồng Tiên, một khắc này, sắc mặt nàng lập tức trở nên vô cùng yếu ớt, tựa như thân cõng Thái Sơn, không thể động đậy được.

Nam tử này nhìn không có gì đặc biệt nhưng một cánh tay cũng có lực lượng đến nghìn quân, ép Diệp Hồng Tiên không thể không vận dụng nội lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng chống lại được.

"Rất thú vị, nhìn nhiều một chút rốt cuộc vẫn tốt." Mà thanh tuyến trầm thấp của nam tử cũng cùng lúc đó vang lên, y quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú ba người đang quần chiến, hàn quang trong đôi mắt càng ngày càng thịnh.

Từ Hàn hiển nhiên nhìn rõ cảnh Diệp Hồng Tiên bị nam tử áo tím kia chế ngự, nhưng trong lúc này hắn cũng đang bị hai vị Tu La áo xanh kia cuốn lấy, không thể thoát thân.

Hắn nghĩ không ra rốt cuộc nam tử áo tím kia muốn làm cái gì, nhưng đối với hắn mà nói Diệp Hồng Tiên là cực kỳ quan trọng, hắn không dám vô lễ, lập tức con mắt trầm xuống, trường kiếm trong tay rung động, ép hai vị Đại Tu La kia ra.

Mèo đen trên vai tương thôn với suy nghĩ trong lòng hắn, vào lúc đó phát ra một tiếng hí dài thê lương, thân thể liền hóa thành một đường tia chớp màu đen, nhảy phốc giết tới một người trong hai tên Tu La kia.

Con mèo đen nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, vào một khắc này dường như thay đổi một cái hồn phách, răng nanh thật dài duỗi ra, sau khi nhảy vào trên mặt một vị Tu La áo xanh, liền mãnh liệt cắn mạnh vào cổ gã.

Tu sĩ Kim Cương cảnh, khí lực cường tráng đến mức có thể so sánh với một loại giáp da thậm chí giáp sắt, thế nhưng dưới răng nhọn của mèo đen lại giống như bãi bùn nhão, cứng rắn giật xuống một khối máu thịt lớn.

Chỉ nghe tên Đại Tu La kia phát ra một hồi kêu rên, đang không ngừng bụm lấy cổ muốn tránh thoát sự cắn xé của mèo đen, nhưng mèo đen tới chết cũng không mở miệng, cho đến khi khí tức tên Đại Tu La kia dần dần trở nên uể oải, ngã nhào trên đất không còn hô hấp, mèo đen mới nhảy lên đầu vai Từ Hàn lần nữa. Trên bộ lông đen thui của nó dính đầy vết máu, cùng đôi mắt màu hổ phách hẹp dài, trong đêm tối nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Mà một vị Đại Tu La khác thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhưng gã dù sao chính là Tu La đi ra từ Tu La Tràng, rất nhanh hồi phục xong tinh thần, lại rút kiếm đánh tới lần nữa.

Nhưng Từ Hàn sao có thể cho gã thêm cơ hội, mũi kiếm trên tay hắn rung động, thẳng tắp bổ ra một kiếm đâm tới tên Đại Tu La kia, rồi sau đó trường kiếm trong tay vừa chuyển, lợi dụng phản thế bay người lên, vòng một vòng quanh cổ tên kia, thần sắc trong con mắt vị Đại Tu La này ngay lập tức liền trở nên buông lỏng, sau một khắc mới ầm ầm ngã xuống đất.

Yêu lực trong cơ thể mèo đen bị hắn thanh trừ một nửa, mặc dù vẫn không thể hóa giải hoàn toàn nhưng có thể cho nó không phải gánh chịu nỗi đau do Yêu lực kia gặm nhấm, mà theo Yêu lực bị hấp thu thì lực lượng của mèo đen cũng tăng lên, Từ Hàn đã thử qua, cho dù là Kim Cương cảnh thì mèo đen cũng có thể xé nát dễ dàng. Đương nhiên chuyện này không thể nói là mèo đen cường đại ra sao, mặc dù lực cắn xé kinh người, thế nhưng bản thân lại quá ít phòng ngự, thậm chí một cái võ giả Bảo Bình cảnh cũng có thể dễ dàng khiến mèo đen bị thương.

Nó là một thanh kiếm, dù vô cùng sắc bén, nhưng cũng cực kỳ yếu ớt.

Trên đường chạy trốn lúc trước, Từ Hàn không thể nghĩ ra phương pháp phá cục nào, mà cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ tiêu hao lực lượng trong cơ thể mình mà thôi.

Bởi vậy, Từ Hàn cuối cùng chỉ có thể lựa chọn hạ sách, đó chính là liều mạng.

Nhưng hắn không phải không có chút chuẩn bị nào, mèo đen chính là một chiêu độc mà hắn chuẩn bị cho tên Tu La áo tím này.Hắn dự định ra tay đánh chết những Đại Tu La áo xanh kia, nếu như nam tử áo tím ra tay hắn có thể phối hợp mèo đen tìm một cơ hội đánh y trọng thương. Dù sao chiến lực mà mèo đen biểu hiện ra bên ngoài cũng rất kinh người, xé nát thân thể Kim Cương cảnh vượt xa lực lượng cực hạn của nó, có lẽ dù Tử Tiêu cảnh thì nó cũng có thể gây tổn thương.

Nhưng không ngờ rằng nam tử áo tím kia hiển nhiên cũng chỉ trơ mắt nhìn ba vị đồng bạn của y từng người chết trận, ngoại trừ ngăn cản Diệp Hồng Tiên cũng không có bất cứ hành động nào khác. Mà Từ Hàn thì ngược lại, bởi vì lo lắng cho an nguy của Diệp Hồng Tiên, không thể không tế ra át chủ bài là mèo đen từ sớm. Cũng đúng như lúc trước nói, chiến lực của mèo đen thực sự cũng không cao, chỉ có thể dùng làm kỳ chiêu, hiện nam tử áo tím đã có đề phòng thì rất khó có thể thực hiện được chiêu này.

"Lúc nãy ta đang còn kỳ quái, có cái sơn môn nào của Đại Chu có thể nuôi dưỡng được ra được võ giả luyện thể xuất sắc như ngươi, nhìn hồi lâu mới phát hiện hóa ra ta và ngươi sư xuất đồng môn." Nam tử áo tím vào lúc đó buông lỏng tay đặt trên vai Diệp Hồng Tiên ra, sắc mặt nàng lập tức tối sầm lại, vô lực ngã xuống đất, mặc dù còn chưa hôn mê, nhưng trong thời gian ngắn không thể sinh ra một chút chiến lực.

Mà dường như nam tử áo tím đã quên mục đích của chuyến này, y cười dịu dàng nhìn về phía Từ Hàn, thần sắc trên mặt có thể nói là ý vị thâm trường.

Từ Hàn nghe vậy trong lòng giật mình, có lẽ tên nam tử áo tím này đã đoán được xuất thân của Từ Hàn trong lúc hắn đánh nhau, sắc mặt hắn vào lúc đó trở nên âm trầm.

Hắn biết rõ, điều này cũng có nghĩa là ngày hôm nay hắn và nam tử này chỉ có thể đi một con đường là không chết không thôi rồi.

"Để ta suy nghĩ, Tu La mấy năm này mưu phản Sâm La Điện." Nam tử áo tím làm như không thấy sát khí lộ ra quanh người Từ Hàn. Giống như voi lớn sẽ không để con rắn nhỏ trong lòng, giống như đại thụ sẽ không quan tâm kiến càng đang căm phẫn. Y cũng không quan tâm Từ Hàn sẽ nghĩ như thế nào, bởi vì y có đầy đủ tin tưởng đối với chính mình.

"Ừ, tuổi tác chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mang theo một con mèo đen, sẽ là ai chứ?" Nam tử áo tím nói, ngữ điệu trầm bồng du dương, trong con ngươi mang theo chế nhạo và hào quang cuồng nhiệt.

Từ Hàn vào lúc này cũng đã hiểu vì sao nam tử kia lại trơ mắt nhìn ba vị Đại Tu La áo xanh chết đi, mà từ đầu đến cuối đều không ra tay.

Hoặc có thể nói, dù Từ Hàn không giết chết bọn họ, đến cuối cùng bọn họ vẫn không tránh được bị vị nam tử trước mặt này giết chết.

Sâm La Điện xưa nay nổi danh tin tức nhanh chóng, toàn bộ thiên hạ Đại Chu cũng khó có thể tìm được vài chuyện mà bọn chúng không biết, mà bên người Thương Hải Lưu có một vị phản đồ Sâm La Điện cùng theo, tin tức như vậy có lẽ đối với bọn chúng mà nói cũng không thể coi là bí mật gì mới mẻ.

Y đoán được Từ Hàn là ai. Mà thân phận Từ Hàn liền có nghĩa là biết được manh mối Thương Hải Lưu rốt cuộc ở nơi nào.

Manh mối như thế đối với nam tử dù cho đã đạt tới Tu La áo tím mà nói, cũng là một khoản tài phú không thể đo lường, mà y muốn nuốt một mình khoản tài phú này.

Từ Hàn sau khi suy nghĩ minh bạch điều này liền thu hồi nội tâm dậy sóng, hắn liếc nhìn nam tử kia, sau đó yên lặng mang kiếm trên tay phải bỏ vào tay trái, mà cánh tay phải cột vải trắng kia vào lúc đó đặt ngang trước ngực, thật giống như trên cánh tay phải kia có cột một tấm thuẫn vô hình.

Đây là một cái tư thế rất kỳ quái.

Kỳ quái đến mức khiến nam tử có chút kinh ngạc, chẳng qua y mất đi hứng thú rất nhanh.

Đối với y mà nói chuyện này cũng không quá phức tạp, đánh Từ Hàn trọng thương, chỉ để hắn hấp hối rồi giấu vào một chỗ, rồi giết chết Diệp Hồng Tiên, sau khi trở về báo cáo kết quả lại thẩm tra Từ Hàn một phen thật kĩ. Từ đó, tài phú động trời sẽ như thủy triều tràn vào trong ngực y.

Nghĩ đến những thứ này, vẻ cuồng nhiệt trong mắt nam tử áo tìm càng nhiều thêm vài phần.

Chẳng qua Từ Hàn hiển nhiên không cho nam tử tiếp tục tưởng tượng ra tương lai, thân thể của hắn vào lúc đó đột nhiên chuyển động.

Chỉ thấy hai chân hắn đạp đất, vốn còn cách nam tử kia mấy trượng, thoáng qua đã kéo đến gang tấc. Rồi sau đó hắn đột nhiên vung mạnh kiếm trong tay, mạnh mẽ chém về phía mặt nam tử.

Chiêu thức đơn giản nhất trong kiếm pháp này -- bổ.

Cái gọi là bổ. Trên Tích dưới Đao.Tích là Khai.

Đao là Khí.

Khai giữ lực lượng, Khí giữ sắc bén, vì thế thành bổ.

Mà một kiếm này của Từ Hàn, cũng không có chút gì để chê trách.

Hai mắt hắn đỏ thẫm, cơ bắp quanh thân nổi lên, khí thế từ trước đến nay chưa từng có. Mặc dù là kiếm pháp đơn giản nhất, cũng đã được hắn ma luyện qua vạn lần, khiến cho một kiểu bổ này, phát huy vô cùng tác dụng.

Thậm chí ngay cả vị nam tử áo tím kia, lúc đối mặt với một kiếm này của Từ Hàn, trong đôi mắt cũng lộ ra một chút thần sắc tán thưởng. Nhưng cũng chỉ thoáng qua, vẻ tán thưởng này liền biến thành tiếc hận.

Bởi vì ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, chiêu thức, tính toán, hoặc thứ gọi là khí thế đều không có ý nghĩa.

Cái gọi là "nhất lực hàng thập hội", đã là như thế.

Chỉ thấy lúc đó, nam tử áo tím sắc mặt trầm xuống, trong mắt sáng lên một đường máu tươi, rồi sau đó khí thế quanh người y dâng lên, lúc đó một tay mãnh liệt duỗi ra.

Nhanh mà có lực.

Hừ.

Trong miệng Từ Hàn phun ra một tiếng nặng nề, một kiếm khí thế mạnh mẽ, thanh thế có thể khai sơn đoạn thạch kia cứ như vậy bị nam tử vững vàng đỡ được. Y giống như một cột Thần trụ giữ biển, mặc kệ sóng lớn ngập trời cũng không có chút sứt mẻ.

Ngược lại Từ Hàn bị xung lực trên thân kiếm kia truyền đến, thân thể chấn động, sắc mặt lập tức tái thêm nhợt vài phần.

Từ Hàn cắn răng, muốn rút trường kiếm nam tử đang nắm chặt về, nhưng tay nam tử kia lại như một gọng kìm, gắt gao giữ chặt kiếm của hắn, khiến hắn không thể tiến lùi.

Hừ.

Lại thêm một tiếng hừ lạnh vang lên trong miệng nam tử kia, mang theo khinh thường cùng thương cảm.

Tay còn lại của nam tử vào lúc đó nắm ở bên hông, sau đó đột nhiên vung ra, thẳng tắp đánh tới ngực Từ Hàn.

Một quyền kia lực lượng thật lớn, thế quyền vung lên, liền mơ hồ mang theo thanh âm hổ gầm.

Nếu thực sự bị một quyền này đánh trúng, Từ Hàn may mắn không chết, chỉ sợ cũng phải vứt bỏ đi nửa cái mạng.

Nhưng đối mặt một quyền khí thế hung hăng như thế, khóe miệng Từ Hàn bỗng nhiên vẽ ra một nụ cười.

Cánh tay phải của hắn, cánh tay cột đầy vải trắng kia, cánh tay mà Thương Hải Lưu dùng tính mạng đổi lấy vào lúc đó bị hắn vung ra.

Cứng rắn đón nhận quyền nặng mà nam tử kia đánh tới.