Keng!
Lại thêm một tiếng nổ bung giòn vang, sau đó mấy hơi thở mũi kiếm của hai người va nhau rối rít thối lui.
Trên trán Trần Huyền Cơ mặc dù đã hiện ra một chút mồ hôi, nhưng khí tức vẫn còn vững vàng, mà thần sắc trong mắt cũng đạm mạc như nước.
Mông Lương thì trái lại, thần tình chật vật nhiều lắm, gã thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau một phen đánh nhau tuy nhìn qua là gã đang từng bước ép sát, nhưng gã vẫn rất rõ ràng, Trần Huyền Cơ chưa hề sử dụng toàn lực.
"Trở về đi, ngươi không phải là đối thủ của ta." Thanh tuyến trầm thấp của Trần Huyền Cơ cùng lúc đó vang lên, y đưa mắt nhìn về phía thanh niên mặc áo đen kia, thần sắc trong ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như vô tình.
"Nằm mơ." Nhưng đáp lại y lại là tiếng gào thét từ trong cổ họng Mông Lương.
Thanh niên mặc áo đen bắt đầu chuyển động thân thể lần nữa.
Lúc này đây, tốc độ của gã vừa nhanh thêm vài phần, quần áo màu đen tung bay, từng đạo chân nguyên đen kịt cùng lúc đó tuôn ra từ trong cơ thể gã.
Gã tựa như một tia chớp màu đen, cắn phương thiên địa này ra vậy.
Một con rắn lớn màu đen cùng lúc đó hiện ra sau lưng gã, nó xoay quanh thân thể khuấy lên gió mạnh lăng liệt, quấn quanh trên thân kiếm của Mông Lương, sau đó gã lại giống như một mũi tên rời cung, đâm thẳng về phía Trần Huyền Cơ.
"Hắc Mãng Thôn Long!"
Ly Sơn kiếm đạo có lai lịch từ xa xưa, thời gian truyền thừa tích lũy hơn gấp đôi so với Linh Lung các.
Bên trong tông môn cất kỹ các loại kiếm điển quả thực nhiều vô số kể, mà để cho người đời xưng là một trong ba môn kiếm quyết trong đó chính là [Hắc Mãng Thôn Long] được Mông Lương sử dụng ra.
Kiếm như kỳ danh, tinh túy lại ở trên một cái chữ "thôn" kia.
Chú trọng hướng về chỗ trung tâm, thẳng tiến không lùi, vì thế yếu nhưng lại thắng mạnh mẽ, Hắc mãng có thể nuốt rồng.
Đây chính là kiếm đạo của Ly Sơn!
Trần Huyền Cơ lúc này cũng cảm nhận được uy lực một thức Hắc Mãng Thôn Long này của Mông Lương, y biến sắc, kiếm Thanh Phong trong tay được y đặt ngang trước ngực, một tay giữ chuôi kiếm, một tay làm chỉ ấn hình kiếm đặt trên thân kiếm.
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang!"
"Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Túc Liệt Trương!"
Từng tiếng nói khẽ tựa như nỉ non phun ra từ trong miệng của y, mũi kiếm trong tay y vào lúc đó chợt sáng lên.
Mà theo y lẩm bẩm, sau lưng y lập tức hiện ra từng đạo hư ảnh nhật nguyệt cùng ngôi sao.
《 Thiên Tự Kiếm Điển 》 tuy đã thoát khuôn khỏi 《 Hoàn Vũ Đại Điển 》của Linh Lung các, nhưng trải qua mấy đời đại năng Linh Lung các cải tiến, hôm nay đã tự thành một thể, có thể nói đủ để so sánh cùng kiếm pháp cao nhất trên đời này.
Nó tuân theo chính nghĩa của thiên đạo, mà bao hàm vạn vật tinh tú, đặt thành kiếm đạo.
Với tư cách đại sư huynh của Trọng Củ Phong, lý giải của Trần Huyền Cơ đối với 《 Thiên Tự Kiếm Điển 》 đã vượt ra khỏi đại đa số người ở đây, thậm chí rất nhiều trưởng lão chấp sự cũng khó có thể địch nổi.
Chỉ là tu vi của y còn thấp, bằng không nếu đột phá Thông U cảnh, nhất định sẽ xảy ra bay vọt về chất.
Quanh người Trần Huyền Cơ vào lúc đó tràn ra kiếm ý, từng mũi kiếm lạnh lẽo bắt đầu theo y lẩm bẩm mà lơ lửng ở chung quanh người y, rất nhanh liền có chừng hơn một nghìn cái Thần kiếm hiện ra.
"Xếp!"
Lúc này trong mắt Trần Huyền Cơ hiện lên một đường hàn mang, những trường kiếm kia mãnh liệt hóa thành ánh sáng lấp lánh, như có linh tính vây quanh thân thể y.
Sau đó mấy hơi thở lại biến thành một con Kiếm Long màu trắng từ trường kiếm kia tạo thành. (Kiếm Long: con rồng từ nhiều kiếm ghép lại)
Trần Huyền Cơ cũng không do dự nữa, Kiếm Long kia phát ra một tiếng gào thét rung trời, rồi sau đó lại mang thân thể Trần Huyền Cơ, thẳng tắp nghênh đón sát chiêu của Mông Lương, không tránh không né trực tiếp chống lại.
Một vị là Hắc mãng thôn Long.
Sát khí bắt đầu khởi động, sát cơ lăng liệt.
Một vị sinh ra từ Long tộc.
Cao cao tại thượng, đường đường chính chính.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn đẩy ra, lúc hai người gặp nhau kích phát lên từng cơn gió mạnh, mọi người xung quanh vào lúc đó không thể không kích thích lực lượng quanh người mới có thể chống cự lại cỗ gió mạnh này.
Mũi kiếm của hai người chạm nhau, không một chút nhượng bộ, kiếm ý chân nguyên quanh người điên cuồng đụng vào nhau.
Mà Kiếm Long cùng Hắc Mãng lúc đó không ngừng cắn xé huyết nhục của đối phương, tiếng gào thét với gầm gừ bên tai không dứt.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, vết mồ hôi trên trán Mông Lương càng nhiều, gã cắn răng định đánh ra một tia chân nguyên cuối cùng quanh người mình, để đối kháng vị Trần Huyền Cơ mạnh đến nỗi đáng sợ này, vì thế sắc mặt của gã nổi gân xanh, hiển nhiên đã đến cực hạn. Mà lúc này, trong con mắt đạm mạc của Trần Huyền Cơ hiện lên một tia không đành lòng, y khẽ thở dài một hơi.
"Phá." Rồi sau đó một thanh âm giống như sắc lệnh phun ra từ trong miệng y.
Cự mãng màu đen phát ra một tiếng rên rỉ, bị kiếm kia xé xuống một khối huyết nhục cực lớn, thân thể của nó điên cuồng vặn vẹo, sau đó ôm không cam lòng biến thành hư vô, tiêu tán khỏi nơi đây.
Mà Mông Lương đã mất đi hắc mãng gia trì, rút cuộc không thể chống cự kiếm chiêu lăng liệt của Trần Huyền Cơ, thân thể ngừng lại, lập tức bay rớt ra ngoài, hung hăng đập vào một bên đài diễn võ, kích phát lên bụi bặm đầy trời, che kín ánh mắt của mọi người, khiến bọn họ khó có thể thấy rõ tình cảnh bên trong.
Mông Lương ngã nhào xuống đất, lại muốn đứng lên lần nữa.
Nhưng chỉ nghĩ như vậy, lại để cho quanh người gã truyền đến từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế.
Trần Huyền Cơ quả thực quá mạnh mẽ.
Mới một kích kia hiển nhiên đã khiến nội phủ gã chấn vỡ, thương thế của gã so với bên ngoài nhìn qua còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đát.
Đát.
Đát.
Bên tai truyền đến từng hồi tiếng bước chân rõ ràng, gã biết rõ Trần Huyền Cơ đang tới gần.
Mông Lương cắn răng, cố gắng ngẩng đầu lên, gã nhìn thấy vị nam tử áo trắng tóc trắng kia đeo trường kiếm, đi tới trước mặt gã.
Y đưa mắt nhìn xuống Mông Lương.
Giống như năm đó Mông Lương nhìn xuống y như vậy.
Mông Lương lúc này có chút hoảng hốt. Gã nghĩ đến năm đó gã mang theo Trần Huyền Cơ trốn ra hoàng cung, dưới sự trợ giúp của vệ đội cha mình, một đường đi tới biên cảnh giữa Trần quốc cùng Đại Chu.
Gã gắng sức chụp bả vai vẫn còn là đứa bé của Trần Huyền Cơ, nói cho y biết: "Mông Vũ cô cô chết rồi, Mông gia đã xong, kỵ binh Hổ Lang đã xong."
"Ngươi đi mau, mãi mãi không được quay về."
Gã đến bây giờ còn nhớ rõ trên gương mặt non nớt của Trần Huyền Cơ, cùng lúc đó hiện lên sợ hãi cùng bất an.
Trần Huyền Cơ gào khóc muốn lưu lại, nhưng gã, với tư cách là ca ca y lại hạ xuống tâm địa tàn nhẫn, để người ta đưa y đến Đại Chu.
Nhoáng một cái nhiều năm qua đi, Mông gia Đông Sơn tái khởi, nhưng Trần quốc lại lâm vào rối loạn một lần nữa.
Bọn họ cần Trần Huyền Cơ, cần cố nhục của Mông Vũ hoàng hậu năm đó tới dẹp cuộc bạo loạn này.
Đó cũng không phải một chuyện quá tốt.
Bất kể đối với Mông Lương hay là Trần Huyền Cơ mà nói cũng đều như thế.
Năm đó là bọn họ từ bỏ y, dứt khoát ném một cái thiếu niên không đến mười tuổi tới dị quốc tha hương, mà bây giờ rồi lại liếm láp mặt mời người ta trở về.
Coi như năm đó làm như vậy là vì bảo trụ mạng của bọn họ, nhưng Mông Lương suy nghĩ kỹ càng, cũng âm thầm thấy thẹn với đệ đệ của chính gã.
Mà theo tính tình của gã, có chút khó có thể đối mặt chuyện này.
Nhưng vì Trần quốc, vì dân chúng Trần quốc, gã lại không thể không làm như thế.
Hơn nữa, gã nhất định phải làm!
"Trở về đi. Ta sẽ không quay về Trần quốc, tựa như ngươi năm đó đã nói, vĩnh viễn sẽ không." Trần Huyền Cơ nhìn xuống thanh niên mặc áo đen thần sắc chật vật trước mặt, nói như vậy.
Sau đó y thu kiếm trở vào bao, phiêu nhiên quay người liền muốn rời đi.
Nhưng bước chân của y mới phóng ra, một cái tay đầm đìa máu tươi cùng lúc đó đưa ra ngoài, gắt gao giữ tại cổ chân y.
Trần Huyền Cơ nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Mông Lương toàn thân đẫm máu không biết sinh ra khí lực từ đâu, thế mà đã bò tới trước người y.
Thanh niên mặc áo đen kia vào lúc đó nhếch miệng cười cười, dáng tươi cười đã thấy được cực hạn.
"Huyền Cơ, cùng ta về nhà đi."