“Tên hài tử ta đã nghĩ…” Yên Vân Liệt khẽ ngẩng đầu lên nói: “Phượng Chứ, Lăng Phượng Chứ… Hi vọng nó sau này lớn lên có thể giống ngươi, quân tử như ngọc, đoan chính tựa trúc, ôm hiệp nghĩa và nhiệt huyết tràn ngập, tuấn dật tiêu sái, cầm kiếm giang hồ.”
Biểu tình vẫn căng thẳng trên mặt Lăng Thanh hơi giãn ra, cúi đầu đối mặt tầm mắt của Yên Vân Liệt, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, “Ngươi là sợ hai hài tử nếu đều giống như ngươi, sau này theo phía sau giải quyết nợ phong lưu của chúng nó cũng không kịp sao?”
Tư Tần chỗ khác không giống Yên Vân Liệt, háo sắc ngược lại kế thừa mười phần mười, đợt trước lúc không ai chăm Tư Tần, chỉ có Linh Quân cùng Vệ Vũ giúp chiếu cố, đặt Tư Tần và tiểu Linh Đang mỹ nhân trên một cái giường, một lát sau đã gặm người ta đầy mặt nước bọt.
Hơn nữa Tư Tần vừa thấy Linh Quân cùng Hoài Điệp, ánh mắt ấy cười thành hai trăng rằm, đủ loại phương pháp khoe mã đều dùng, chỉ vỉ làm cho đối phương có thể ôm bé, còn nhỏ tuổi quả là thành tinh rồi. Vì thế Linh Quân đã hạ lời, nghiêm lệnh cấm Tư Tần tới gần tiểu Linh Đang nhà bọn họ nửa bước, chỉ tiếc bây giờ Tư Tần còn chưa biết đi.
Biết hắn là đang đùa mình, Yên Vân Liệt lại không vui vẻ, cũng không trái lại đùa hắn giống như bình thường, mà là nghiêm túc, “Ta lại hi vọng chúng nó đều có thể giống ngươi… Tên của Tư Tần ta cũng nghĩ kỹ, Hồng Vũ, vừa vặn bổ sung cho nhau với Phượng Chứ.”
Lăng Thanh ngẩn người, lập tức trên mặt hiện ra một tia cảm động, nháy nháy mắt, đáy mắt trong suốt ánh nước, lấp lánh hai cái, cuối cùng vẫn không rơi xuống, chỉ hơi quay đầu đi.
Yên Vân Liệt nhìn hắn, liền cảm thấy trong lòng ê ẩm, lúc Lăng Thanh ở bên mình, rất ít khi yêu cầu gì, mặc dù thân phận của hắn không bình thường, rất nhiều thứ mình có thể cho hắn đã sớm có, thế nhưng những thứ còn lại ấy, hắn cũng không hay nhắc.
Như là tình hay yêu, dường như trong lòng Lăng Thanh, tư tình vĩnh viễn đứng sau đại nghĩa.
Nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy, không đề cập tới không có nghĩa là chưa từng nghĩ, không nói cũng không có nghĩa là hắn không cần, cho dù luôn luôn lấy đạo nghĩa làm đầu, luận nhân chi thường tình hắn cũng không thua bất cứ người nào trên thế gian.
Đây là Lăng Thanh…
Là người y yêu, người cùng bản thân trải qua sinh tử, thai nghén con nối dõi, sẽ bên nhau, theo nhau suốt đời…
Yên Vân Liệt cúi đầu, cách áo khẽ hôn một cái trên bụng nhô ra của hắn, nghĩ tới hình ảnh vừa mới nhìn thấy phía sau bình phong, nơi nào đó phía dưới lại không thể kiềm chế bốc cháy lên.
“Ban nãy ở phía sau bình phong không thấy rõ ràng… Bây giờ vừa nghĩ tới…” Nói xong ngẩng đầu, ánh mắt khát cầu nhìn Lăng Thanh, tay ấn chỗ ngực, “Chỗ này của ta bây giờ đập ‘thình thịch’ đến lợi hại… Ngươi nói ta có phải bị bệnh hay không?”
Lăng Thanh không đáp y, tựa hồ hoàn hồn từ trong sững sờ, lại lập tức rơi vào xoắn xuýt, có lẽ là dục hỏa tại đáy mắt Yên Vân Liệt đốt quá trắng trợn, vì thế cũng buông cảnh giác, giơ tay lên đến chỗ buộc trên áo, dừng một chút, sau đó chậm rãi rút ra…
Áo chẽn làm từ thiên tàm ti nhẹ nhàng thoáng khí, giống như nước tách ra hai bên, lộ ra thân thể bên dưới, nhìn không sót cái gì.
Hai người đã lâu không đụng chạm đối phương, mặc cho lửa dục tình hoàn toàn cắn nuốt lẫn nhau, Lăng Thanh lúc đầu còn có chút mất tự nhiên, nhưng khi dục vọng ngay phía trước bị Yên Vân Liệt nắm trong tay kỹ xảo xoa nắn, cũng thả lỏng hơn.
Tựa hồ hiểu Yên Vân Liệt cũng không thèm để ý, vì vậy dục vọng bị trói buộc mấy tháng, một khi thả ra, cũng có chút ý vị thu lại không được, nhưng trong phóng túng và tùy ý, động tác của Yên Vân Liệt vẫn là cực kỳ cẩn thận.
“Ưm…”
Lăng Thanh nằm nghiêng trên giường, ngẩng đầu lên khẽ nói một tiếng, Yên Vân Liệt sáp lại, nhốt rên rỉ của hắn giữa môi lưỡi.
Phía sau bị dịu dàng mạnh mẽ xỏ xuyên, côn thịt đỏ rực chậm rãi rút ra, lại vùi sâu vào, Lăng Thanh như có chút chịu không nổi lắc lắc đầu.
Khóe miệng Yên Vân Liệt mỉm cười dán lên thái dương hiện đầy mồ hôi của hắn, dưới eo càng ra sức, “Lại nhịn nhịn, chúng ta cùng nhau…” Tay nắm dục vọng của hắn cũng càng kỹ xảo.
“Đừng ra bên trong… A!”
Yên Vân Liệt ôm hắn đâm vào thật sâu, sau đó rút ra, đồng thời dịch thể nóng hổi nhớp nháp rơi trên lưng, bản thân Lăng Thanh cũng co giật một trận, nam căn bị Yên Vân Liệt nắm trong tay nảy lên, phun ra dịch tình.
Mùi tanh nồng, chậm rãi tản ra trong giường, Lăng Thanh mặc dù vừa mới tắm, nhưng lúc này không chỉ một thân mồ hôi còn dính dịch của cả hai, nhớp nháp không dễ chịu chút nào, thế nhưng thích ý và biếng nhác sau khi phát tiết thấm vào toàn thân, làm cho hắn cũng không muốn nhúc nhích, chỉ thở hổn hển.
Yên đại giáo chủ bị nhịn rất lâu cuối cùng cũng ăn được, mặc dù không ăn được quá no, nhưng vẫn cảm thấy mỹ mãn ôm Lăng Thanh, lại cọ xát đùa hắn hồi lâu, mới đứng dậy múc nước lau sạch sẽ trên người Lăng Thanh, lại giúp mặc vào y sam miễn cho hắn cảm lạnh.
Làm xong tất cả phát hiện Lăng Thanh đã ngủ, vốn tính xoay người đi, nhưng đi hai bước lại dừng, về bên giường cởi ủng, động tác cẩn thận sợ đánh thức Lăng Thanh rồi lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn.
Mùi *** sớm đã nhàn nhạt tan đi, nhưng một chút tơ tình kéo xa chảy dài, lại tựa như cuốn hai người càng chặt.
Hai tháng sau Lăng Thanh thuận lợi sinh hạ một hài tử, dựa theo lời nói ngay từ đầu, đặt tên cho hài tử là Phượng Chứ.
So với Tư Tần hồi bé, Phượng Chứ dễ nuôi hơn nhiều, không khóc nháo chút nào, Tư Tần có lòng hiếu kỳ khó hiểu đối với đệ đệ này, thường thường ngồi một bên nghiêng đầu quan sát bé, hứng thú lớn hơn cả với tên mới của mình.
Nhưng hứng thú lớn nhất của bé vẫn là bà vú mời tới cho Phượng Chứ, một chốc chọc cười một chốc chọc thương, biến đổi phương pháp làm cho bà vú buông đệ đệ sang ôm bé.
Lúc Phượng Chứ được một tháng, Lăng Thanh mang theo bé và Hồng Vũ cả Yên Vân Liệt cùng nhau trở về Vãn Nguyệt sơn trang.
Yên Vân Liệt ôm Hồng Vũ xuống xe ngựa thả trên mặt đất, sau đó đỡ Lăng Thanh đang ôm Phượng Chứ.
Lăng lão phu nhân sớm đã nhận được thư hồng nhạn đưa của Lăng Thanh, muốn bà tìm hai bà vú, làm cho Lăng lão phu nhân quả thực kinh ngạc một phen, nghĩ hẳn là Tư Tần cùng đi, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, Tư Tần đã sớm cai sữa.
Lúc này nghe thấy hạ nhân tới báo rằng thiếu gia tới cửa, liền cùng nha hoàn vội vội vàng vàng đi ra, vừa thấy được Hồng Vũ mà Yên Vân Liệt ôm trong ngực chính là mừng rỡ không ngớt, đang muốn tiến lên ôm bé, tầm mắt bỗng nhiên rơi vào tã lót trong lòng Lăng Thanh, không khỏi sửng sốt.
“Lăng Thanh, con đây là?”
Lăng Thanh ôm tã lót đi tới bên cạnh Lăng lão phu nhân, “Mẹ, bà vú con nhờ mẹ tìm đã tìm chưa?”
Lăng lão phu nhân gật gật đầu, “Tìm rồi, tìm rồi, hài tử này là…?”
Lăng Thanh ôm cho bà nhìn, “Mẹ xem nó trông giống ai?”
Lăng lão phu nhân mang theo nghi hoặc nhìn sang, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền kích động, vươn tay thật cẩn thận nhận lấy Phượng Chứ trên tay Lăng Thanh, ôm cho Lăng Quảng Hải xem, “Lão gia lão gia, ông mau đến xem, hài tử này giống Lăng Thanh hồi bé như đúc…”
Lăng Quảng Hải tính tình nghiêm túc, nhưng sau khi thấy hài tử trong tã lót, khóe miệng cũng không khỏi nhếch cười, “Xác thực, mặt mày rất giống…”
Lăng Thanh dán lại gần, vươn tay kéo yếm của Phượng Chứ xuống, làm cho ngũ quan thanh tú của hài tử hoàn toàn lộ ra, hài tử ánh mắt sáng ngời, tựa như sâu trong đó là ngôi sao chiếu sáng, nhoẻn cái miệng nhỏ đang cười với người ta, bộ dáng đáng yêu còn chọc người thương.
Lăng Thanh nhàn nhạt nói, “Đương nhiên giống con, bởi vì là tôn tử của cha mẹ mà.”
Vừa nói xong, hai vị lão nhân đều sửng sốt, quay đầu không dám tin nhìn Lăng Thanh, Lăng Thanh lại chỉ lo kéo yếm của Phượng Chứ giúp bé lau nước dãi, “Nó tên là Phượng Chứ.”
“Phượng Chứ… Phượng Chứ…” Lăng lão phu nhân thì thào lặp lại hai lần, cao hứng đến trong mắt cũng ngấn lệ, xoay người muốn cho Lăng Quảng Hải ôm, “Lão gia, ông không phải vẫn ngóng trông có thể ôm tôn tử sao, ông xem… Nó đáng yêu biết bao?”
Lăng lão phu nhân cùng Lăng Quảng Hải đùa Phượng Chứ, Yên Vân Liệt ôm Hồng Vũ đứng một bên, nhìn hình ảnh Lăng Thanh bọn họ già trẻ cùng vui, bỗng nhiên có loại cảm giác bị vắng vẻ.
Hồng Vũ đương nhiên vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiển nhiên không hài lòng mình bị ném một bên, liền mềm mại gọi một tiếng “phụ thân”, Hồng Vũ bây giờ đã có thể phân ra hai người Yên Vân Liệt và Lăng Thanh, không giống như trước vô luận là ai cũng kêu “cha”.
Lăng lão phu nhân đang chìm đắm trong vui mừng nghe thấy thanh âm quay đầu lại, vậy mới phát hiện mình cao hứng một cái là quên mất tiểu Tư Tần bên kia.
“Tư Tần có còn nhớ bà không?” Lăng lão phu nhân nói xong liền muốn đi ôm bé, nhưng bị Lăng Thanh ngăn lại.
“Mẹ, con có một số việc muốn cùng nói với người và cha.”
Hai người đều không hiểu nhìn hắn, thế nhưng vẻ mặt Lăng Thanh có phần nghiêm túc, vì thế Lăng lão phu nhân thu tay đang muốn đi ôm Hồng Vũ, Lăng Quảng Hải cũng giao Phượng Chứ cho bà vú.
Yên Vân Liệt cũng là không hiểu ra sao, lúc đó ở trên Thiên Tuyệt sơn Lăng Thanh nói muốn mang theo Phượng Chứ cùng Hồng Vũ về Vãn Nguyệt sơn trang, hỏi hắn muốn giải thích với cha mẹ hắn như thế nào, Lăng Thanh lại không chịu nói, không ngờ vừa thấy mặt đã thẳng thắn Phượng Chứ là hài tử của hắn, Yên đại giáo chủ suy nghĩ trong lòng Lăng Thanh sẽ giải thích thế nào, chung quy không thể lại nói là mẫu thân của hài tử gặp nạn.
Chẳng lẽ là nói mẫu thân của hài tử sinh hạ hài tử sau đó lén bỏ nhà theo trai? Điều này sao có thể? Yên đại giáo chủ tự mình phủ nhận phỏng đoán buồn cười này.
Thấy Lăng Thanh theo hai vị lão nhân sắp đi hậu sương, ôm Hồng Vũ đang muốn theo sau, Lăng Thanh đằng trước đột nhiên dừng lại xoay người, màu nhíu lại, “Ngươi theo ta làm cái gì?”
“Ta, ta…” Yên đại giáo chủ nhìn nhìn hai vị lão nhân đi phía trước, lại nhìn nhìn Lăng Thanh, nhất thời đáp không được.
“Cùng Hồng Vũ ở bên ngoài chờ ta.” Lăng Thanh dùng giọng điệu không cho thương lượng nói, nói xong cũng xoay người đi.
Yên đại giáo chủ ôm nhi tử đứng chỗ cũ, trong lòng đủ loại tình tự tụ cùng một chỗ, nghe thấy tiếng nha hoàn với bà vú bên cạnh đang đùa Phượng Chứ.
“Tiểu thiếu trang chủ thật đáng yêu.”
“Đúng vậy, nhưng sao không thấy thiếu trang chủ phu nhân cùng nhau trở về?”
“Không biết thiếu trang chủ phu nhân trông thế nào? Có dễ hầu hạ không?”
“Tiểu thiếu trang chủ tuấn tú như vậy, thiếu trang chủ phu nhân nhất định cũng là một mỹ nhân, nói không chừng là tiểu thư khuê các bình tĩnh dịu dàng, vì thế thiếu trang chủ mới giấu giếm đến vậy.”
Yên đại giáo chủ đứng ở nơi đó, nghe tiếng cười líu ríu, chỉ cảm thấy ầm ĩ chói tai, “mỹ nhân” cái gì, “tiểu thư khuê các bình tĩnh dịu dàng” cái gì, chậc!
“Yên giáo chủ, có muốn nô tỳ giúp ngài ôm tiểu giáo chủ một lát hay không?”
Yên Vân Liệt còn chưa có từ chối nàng, Hồng Vũ đã giang cánh tay nhỏ cười thành một đóa hoa với nha hoàn, trong miệng kêu “ôm, ôm”.
Vì thế tâm tình Yên đại giáo chủ càng thêm khó chịu, vươn tay nhéo một cái trên mông mũm mĩm của nhi tử mình, trong lòng âm thầm mắng bé, tiểu tử thối cái gì không học, mà lại học lão tử ngươi năm đó!
Hồng Vũ bị nhéo, phồng miệng lên, bộ dáng càng thêm đáng yêu.
“Tiểu giáo chủ có phải đói bụng hay không, nô tỳ dẫn hắn đi ăn chút gì?”
Yên Vân Liệt nghĩ nghĩ, vẫn là giao Hồng Vũ cho nàng, sau đó thừa dịp nha hoàn và bà vú vây quanh hai hài tử, chính y thì lánh đi, lẻn vào hậu sương.
Lúc trước từng ở một thời gian tại Vãn Nguyệt sơn trang, Yên Vân Liệt quen thuộc tìm tới thư phòng, xa xa xuyên qua ô cửa nhìn hẳn chính là Lăng Thanh và cha mẹ của hắn đang nói chuyện bên trong. Vì thế tận lực khẽ bước chân chậm hơi thở lại gần, chỉ sợ không cẩn thận làm cho hai người biết võ công bên trong phát hiện mình.
Nhưng nếu không để Lăng Thanh và Lăng Quảng Hải phát hiện thì không thể quá gần mà nghe không rõ giọng nói bên trong, Yên đại giáo chủ do dự một chút, sau đó bất cứ giá nào, cúi người dán tai trên khe cửa.
Vẫn là nghe không được tiếng gì, Yên đại giáo chủ nỗ lực dán tai chặt khe cửa, dán chút nữa, dán chút nữa…
Cửa “két” một tiếng bị mở từ bên trong, chân Yên đại giáo chủ lảo đảo một cái, nhào vào người mở cửa bên trong.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng của Lăng Thanh từ phía trên hạ xuống, Yên Vân Liệt miễn cưỡng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc nhọn của Lăng Thanh, trong nháy mắt có loại ảo giác trên người mình bị đao mắt đâm ra mấy lỗ.
Yên Vân Liệt đứng thẳng dậy lui ra, nghĩ nên giải thích thế nào, nhưng so với giải thích, y càng muốn biết Lăng Thanh vừa nói gì với bọn họ trong đó.
Lăng Thanh từng nói không hi vọng hai hài tử nuôi nấng xa nhau, như vậy tất phải nói ra cả thân phận của Hồng Vũ, nhưng lúc trước đã nói với hai vị lão nhân đó là nhi tử của mình, toàn bộ Vãn Nguyệt sơn trang thậm chí phần lớn người trên giang hồ đều biết giáo chủ Thiên Tuyệt giáo có nhi tử, bây giờ vô duyên vô cớ Lăng Thanh lại nói hài tử này là của mình, là huynh đệ với Phượng Chứ, không nói rõ ràng chuyện khôi thạch liên, vô luận là ai cũng sẽ sinh nghi.
Mà dù cho có thể giải thích chỗ thần kỳ khôi thạch liên có thể làm cho nam nhân sinh con với hai vị lão nhân, lại phải giải thích quan hệ của mình với hắn thế nào? Cho dù nước Triệu không cấm nam phong, nhưng Lăng Thanh từng nói, nhà hắn tuân theo lễ giáo, cách luật rất nghiêm, chỉ e không dễ tiếp thu như thế…
Yên Vân Liệt còn chôn chân ở đó nghĩ này nghĩ nọ, vừa hoàn hồn, liền thấy Lăng Thanh còn ánh mắt hung ác nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể cười làm lành, “Ừm, Lăng Thanh, ta thật ra chỉ muốn…”
Lăng Thanh không cho y nói tiếp, lạnh lùng nói một câu “ngươi đi theo ta”, liền tự đi trước.
Yên đại giáo chủ ngây người tại chỗ chốc lát, sau đó vội vã đi theo.
Lăng Thanh dọc theo hành lang đi thẳng, mãi đến trước một tòa tiểu lâu đơn độc ở chỗ sâu nhất hậu sương mới dừng lại.
Lúc từ Ung châu trở về trở về tạm trú tại Vãn Nguyệt sơn trang điều dưỡng, Yên Vân Liệt từng nghe Lăng Thanh nói, đây là từ đường của Lăng gia, người ngoài không thể tùy tiện vào, liền không hiểu Lăng Thanh mang mình tới đây làm gì?
Chẳng lẽ sau khi Lăng Thanh nói chân tướng với hai vị lão nhân, hai vị lão nhân vì bận tâm danh dự của Lăng gia, bắt Lăng Thanh xử tử mình trước bài vị tổ tông? Hay là, vì thân phận danh chính ngôn thuận của hai hài tử, muốn mình đưa về Lăng gia, sau này cũng sửa họ Lăng?
Dù sao trong đầu Yên đại giáo chủ rối loạn cái buồn cười lẫn không buồn cười đều nghĩ tới rất nhiều, ngay khi y nghĩ ngợi lung tung, Lăng Thanh trầm một hơi trước cửa, mới giơ hai tay lên níu cửa gỗ, chậm rãi đẩy ra.
“Két” một tiếng.
Mang theo nặng nề năm tháng tích lũy, bên trong rất tối, chỉ có cánh cửa mở mới lộ ra ánh sáng ở đây, trong ánh sáng dừng ở mặt đất gạch đá xanh có bóng dáng hai người.
Bên trong lộ ra một cỗ không khí túc mục trang nghiêm, mùi gỗ mục nát nhàn nhạt thoang thoảng, từng chiếc bài vị tử tế tế quy quy chỉnh chỉnh sắp xếp trên hương án, giống như là một đôi mắt người, đang im lặng chăm chú nhìn người đến thăm.
Lăng Thanh bước qua cánh cửa đi vào, lấy hương trên hương án, đốt, cắm vào trong lư hương, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Yên Vân Liệt ở đó, “Qua đây.” ra hiệu cái đệm hương bồ bên cạnh mình, “Quỳ xuống.”
Yên Vân Liệt thực sự đoán không ra Lăng Thanh muốn làm cái gì, nhưng ngoan ngoãn làm dựa theo phân phó của hắn, đi vào từ đường, cung kính quỳ xuống trên đệm hương bồ, không ngờ theo sát sau, Lăng Thanh cũng quỳ xuống trên cái đệm hương bồ bên cạnh y, sau đó không có thanh âm.
Yên đại giáo chủ quỳ ở nơi đó, nhìn hương cắm trong lư hương từ từ đốt, một làn khói xanh phất phơ giữa bài vị, sau đó có cái gì trầm tĩnh lại trong vô thanh, vì bầu không khí trang nghiêm, ngay cả cảm xúc nóng nảy ban đầu cũng lặng xuống.
Trước mặt là liệt tổ liệt tông của của Lăng gia, là tiền bối tôn kính của người bên cạnh, Lăng gia kéo dài truyền lưu huyết mạch nhiều năm như vậy, cuối cùng lại quấn quýt cùng một chỗ với mình, thậm chí còn vi phạm luân thường làm cho hai nam tử có thể có được kết tinh thừa kế dòng máu của chính mình, mình hẳn là phải thỏa mãn…
Những thứ ấy tương lai của tương lai, cho dù đã hạ quyết tâm muốn sống bên cạnh người này, nhưng mình sao nỡ để hắn bị người nói xấu bàn tán?
Không biết Lăng Thanh rốt cuộc quyết định ra sao… Nếu hai người kiếp này thực sự không thể ở bên nhau, mình cũng sẽ không oán hận, chỉ cần là tốt cho Lăng Thanh, mình cũng nguyện ý làm, cho dù chết cũng không nguyện buông tay người bên cạnh này rời đi… Chỉ mong tương lai có thể biết hắn táng ở nơi nào…
Không cầu cùng sinh cùng gối, nhưng cầu sau khi chết cùng chôn.
“Ngươi làm cái gì mà có loại vẻ mặt này?”
Thanh âm Lăng Thanh vang lên bên cạnh, Yên đại giáo chủ có chút có chút trẻ con trẻ con quay đầu, không cho hắn nhìn vành mắt đỏ ửng của mình.
Hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khúc khúc chiết chiết, tình thù ân oán, còn có những bóng ma dây dưa không buông ấy, không dễ dàng tâm ý tương thông, dìu nhau bắt đầu nhìn thẳng vào sai lầm và hối hận quá khứ, rốt cuộc lại phải đi về phía kết quả như thế. Bất đắc dĩ nói không hết, còn có vô lực mình căn bản không thể nỗ lực và xoay chuyển, chỉ có lặng lẽ thống hận chính mình trong lòng.
Lúc này Yên Vân Liệt lại nghe thấy thanh âm Lăng Thanh rất bình tĩnh chậm rãi nói ra, “Ta đã nói hết chuyện đã xảy ra giữa chúng ta lúc trước cho cha mẹ…”
Thân thể Yên Vân Liệt chấn động, quay đầu nhìn hắn.
Lăng Thanh tiếp tục nói, “Từ Quan sơn gặp phải tới khi ta sinh Phượng Chứ, đã gần mười năm…”
Trong lòng Yên Vân Liệt nổi lên gợn sóng, mặc dù đây là một quãng thời gian rất dài, nhưng thời gian hai người chân chính có liên quan thực ra có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó còn tràn ngập đủ loại phức tạp.
Thấy Lăng Thanh không nói thêm gì nữa, Yên Vân Liệt há mồm lên tiếng, thanh âm nhưng có chút khàn khàn, “Sau đó thì sao… Cha mẹ ngươi phản ứng gì?”
Lăng Thanh cứ như vậy nhìn y, ánh nước trong mắt hiện lên, rạng rỡ lấp lánh, trong suốt quyến rũ người, sau đó lại là cười, đồng thời một giọt nước trong suốt lăn khỏi hốc mắt, rơi xuống chỗ gạch đá xanh, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
“Cha rất tức giận… Bắt hai chúng ta đến quỳ từ đường hối lỗi, khi ông chưa nói cho phép, không được đi ra ngoài.”
Yên Vân Liệt đầu tiên là không hiểu trố mắt ở nơi đó, nửa ngày mới có phản ứng, mở to hai mắt, trong ngôn ngữ mang theo bất ngờ và mừng rỡ, “Ngươi là nói, cha ngươi bắt hai chúng ta đến quỳ từ đường hối lỗi?”
Lăng Thanh trừng y, “Nếu không ngươi cho là tới nơi này làm gì?”
Yên đại giáo chủ quét đi hậm hực lúc trước, trong lòng kích động đến nhất thời nói không nên lời, cả người cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhưng thấy Lăng Thanh nhướng mày, lập tức quỳ yên, qua một hồi lâu mới bình phục tình tự, sau đó dè dặt hỏi thăm, “Cha và mẹ ngươi thực sự không nói gì thêm? Không có… không đồng ý chúng ta cùng một chỗ?”
Lăng Thanh quay đầu lại nhìn bài vị tổ tông trước mặt, “Cha nói, chỉ cần ta không hối hận, như vậy ông dù cho chém đứt chân của ta giam lỏng ta, cũng sợ rằng ngăn không được ta…”
Mừng rỡ trên mặt Yên Vân Liệt hơi thu lại, thâm tình nhìn người trước mắt.
Thanh niên tuấn tú ôn nhã, cười làm cho người ta như tắm gió xuân, lại có chấp nhất và khăng khăng muốn giữ vững hơn bất luận kẻ nào tại một vài chuyện.
Luôn cho là mình nhìn thấy một mặt kiên cường nhất của hắn, nhưng mỗi một lần đều sẽ phát hiện ấy chẳng qua chỉ là một phần, thanh niên thu mình, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tùy tiện vứt bỏ niềm tin của mình.
Yên Vân Liệt nhớ lại suy nghĩ vớ vẩn của mình lúc trước, cảm thấy có chút buồn cười, lại có phần áy náy, mặc dù lòng là vì Lăng Thanh suy nghĩ, nhưng mình khi đối mặt lựa chọn thật ra đã hạ thẳng quyết định buông tha…
Dùng cái giá buông tha buông tha cảm tình của hai người để bảo toàn danh dự của Lăng Thanh, dùng buông tha ước định bên nhau cả đời cả đời để đổi lấy thân phận danh chính ngôn thuận của Hồng Vũ và Phượng Chứ, lại không nghĩ rằng như vậy đối với hai người có thực sự tốt hay không…
Có lẽ là cảm thấy Yên Vân Liệt nhìn mình như thế lại không nói lời nào, biểu tình trên mặt khi thì mừng rỡ, khi thì ngưng trọng, lúc lại là tự trách áy náy rất là kỳ quái, Lăng Thanh nghiêng đầu, “Ngươi làm sao vậy?”
Yên Vân Liệt hoàn hồn, môi giật giật, sau đó xoay người lại nhìn bài vị trước mặt, đột nhiên cúi người “bịch, bịch, bịch” dập đầu ba cái, trước trán một mảnh đỏ bừng.
Y nhìn bài vị tổ tông Lăng gia trước mặt, ngữ khí thành kính mà nghiêm túc nói: “Liệt tổ liệt tông Lăng gia trên trời, ta Yên Vân Liệt giáo chủ Thiên Tuyệt giáo xin thề với các vị tiền bối, ta nguyện gắn bó với Lăng Thanh cả cuộc đời này, kiếp này bên nhau, cùng nhau sống, nắm tay đầu bạc, nếu làm trái lời thề này, sẽ xuống Tu La, trọn đời không thể siêu sinh!” Nói xong lại lần nữa cúi người dập đầu một cái thật mạnh.
Trong từ đường bỗng nhiên yên tĩnh lại, mùi hương thoang thoảng phất phơ, bụi bặm bốc lên lơ lửng rơi, băng qua những quá khứ ấy, những đau đớn ấy, những tình thù đẫm máu tươi ấy, cuối cùng tất cả đều hóa thành lời thề kiếp này bên nhau, không rời không bỏ, khắc vào nơi trang trọng, kiên định như thế, thành kính như thế, dù cho sao tắt trăng không còn, phồn hoa trần thế cũng không thể phai mờ.
Lăng Thanh nhìn y, nói không ra lời, tất cả tình tự đều biến thành giọt nước mắt trong suốt cuộn trào mãnh liệt mà ra, ngừng cũng không ngừng được.
Yên Vân Liệt nhếch khóe miệng cười, vươn tay nắm tay Lăng Thanh, thanh âm kéo dài ngữ khí ôn nhu dỗ hắn, “Ngươi đừng như vậy ha, không biết còn tưởng rằng ta lại bắt nạt ngươi, nhiều tiền bối Lăng gia như vậy cùng nhau tìm ta tính sổ, dù cho ta mang võ công tuyệt thế cũng đỡ không được đâu.”
Lăng Thanh im im cả giận nói, “Từ đường trọng địa, không cho phép nói hươu nói vượn, quỳ yên!”
“Dạ, dạ, dạ!” Yên đại giáo chủ liên thanh đáp lời, quỳ yên, nhưng tay nắm Lăng Thanh không có buông ra, quỳ không bao lâu lại kiềm chế không được, “Ngươi nói cha lúc nào cho chúng ta ra?”
Lăng Thanh nghiêng đầu, “Cha ta lúc nào thành cha ngươi?”
“Cũng bảo ta quỳ từ đường Lăng gia, vẫn không thể gọi ông ấy là cha sao? Không đúng ha, vậy ta chẳng phải là ở rể Lăng gia các ngươi? Không được không được, sau khi trở lại Thiên Tuyệt sơn ta phải mang theo ngươi đi mộ phần cha mẹ ta bái lạy.”
“Yên, Vân, Liệt!”
“Còn có chỗ Liên di cũng phải đi…”
Cách một cánh cửa gỗ kẻ ô, thỉnh thoảng truyền ra giọng nói dông dông dài dài bên trong, thỉnh thoảng xen tiếng thì thầm lẩm bẩm, khiến tiểu lâu quạnh quẽ túc mục này bị lây mấy phần ấm áp.
Yên Vân Liệt vốn cho là Lăng Quảng Hải sẽ bắt bọn họ quỳ trọn ba ngày ba đêm mới thả bọn họ ra, không ngờ sáng ngày hôm sau hạ nhân đã tới truyền lời, nói lão gia cùng phu nhân sai hai người bọn họ rửa mặt chải đầu một chút đi dùng đồ ăn sáng. Vốn còn lo Lăng Thanh vừa mới sinh xong không bao lâu sẽ chịu không nổi, lại quên tính tình cha mẹ luôn luôn thương yêu hài tử của mình nhất.
Lại một tháng sau, trên dưới trạch Lăng gia trang trí một mảnh vui mừng náo nhiệt, rất nhiều tiếng pháo, chỉ là không có tân khách huyên náo.
Trong phòng ngồi Lăng Quảng Hải cùng Lăng lão phu nhân, đều mặc bộ áo mới màu đỏ, mỉm cười nhìn hai người trước mặt, một thanh tú ôn nhuận, một tuấn dật tiêu sái, trường sam màu đỏ giống nhau trên người hai người, lại là phong cách hoàn toàn bất đồng.
Lăng Thanh dùng một sợi dây cột tóc viền tơ vàng khảm trân châu mắt rồng buộc một đầu tóc đen, càng có vẻ thanh dật hiên ngang, Yên Vân Liệt thì lại dùng một cái cột tóc mũ tử kim, hiên ngang và lỗi lạc biết bao.
Một dải lụa đỏ, một đồng tâm kết (1), hỉ bà kêu to “nhất bái thiên địa”, cho dù không có khách khứa đông đúc, cũng không có náo nhiệt xuất hiện, chỉ cần thiên địa minh giám, đã đủ rồi.
Cửa sổ nến đỏ, màn gấm trăng sáng, một đôi chén hợp cẩn ngọc bích, có người khàn giọng khẽ nói.
“Sau ngày hôm nay, lưu luyến không rời, làm bạn bên nhau…”
Người nọ cũng vậy, mỉm cười nhận lấy chén hợp cẩn, ngọc bích ấm nhuận phát quang dưới đầu ngón tay xanh nhạt của hắn.
“… Cùng người qua phồn hoa, tới đầu bạc.”
“Sinh tử không rời…”
Chú thích
(1) đồng tâm kết: nút thắt dùng hai sợi dây buộc vào nhau, ý chỉ vĩnh viễn chung một lòng