Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 21: Cái này gọi là luận võ chiêu thân




Trong võ lâm thậpđại cao thủ, bao gồm tam la sát, tam công tử. Vô Ảnh La Sát, Thiên DiệnTu La, Độc Nương Tử hợp xưng thành tam la sát. Sáo Ngọc Công Tử, LãnhTâm Công Tử Phương Chấn Hiên, Tùy Phong Công Tử Quân Tùy Phong hợp xưngtam công tử. Khuôn mặt thật của tam la sát chưa ai thấy qua, nhưng tamcông tử đều được bài danh là mỹ nam tử. Thiên Cơ các chủ Tùy Phong CôngTử được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nam, Vạn Kiếm sơn trang thiếu chủPhương Chấn Hiên được xưng là đệ nhị mỹ nam, Sáo Ngọc Công Tử là nhânvật thần bí nhất giang hồ, rất ít ai từng gặp qua khuôn mặt thật củahắn. Nhưng có người nói, diện mạo của hắn xác thực tuấn mỹ vô song. Nếuhai vị công tử kia đều là mỹ nam, hắn cũng không thể thua kém, toạinguyện cho hắn danh hiệu đệ tam mỹ nam đi. Trong chốn võ lâm tổng cộngcó tứ đại mỹ nam, ngoại trừ tam công tử, Đông Phương gia, Đông Phương Vũ bài danh đệ tứ. Gả cho một trong võ lâm đệ tứ mỹ nam, là vinh hạnhtrong thiên hạ, nên khó trách tính tình Đông Phương cho dù kém như vậy,cũng có n cô nương muốn gả cho hắn. Sáo Ngọc Công Tử như thần long thấyđầu không thấy đuôi, Đông Phương Vũ thì đã có vợ, Quân Tùy Phong thầnthần bí bí, Phương Chấn Hiên lại không muốn kết giao nữ tử, việc này erằng đã khiến cho vô số cô nương thương tâm. Gần đây, trong chốn võ lâmmỗi sự kiện xảy ra đều liên quan đến của Tam công tử, là đại sự liênquan đến tứ đại mỹ nam.

Một trong võ lâmtam công tử, Lãnh Tâm Công Tử Phương Chấn Hiên công khai tuyển lão bà,tuổi từ 16 đến 25, tướng mạo đoan trang, mọi nữ tử chưa chồng xuất thânthuần khiết đều có thể tham tuyển. Các vị cô nương có ý muốn tham tuyểnchỉ cần trước ngày hai mươi lăm tháng tư đến Phương gia, luận võ để phân thắng bại. Chỉ cần có thể đánh bại tất cả mỹ nữ tham tuyển, chính làthiếu phu nhân Phương gia.

Lãnh Tâm Công TửPhương Chấn Hiên được xưng là võ lâm đệ nhị mỹ nam tử, cô nương muốn gảcho hắn nhiều như cá dưới sông. Hắn vẫn chưa muốn thành thân, chính việc này đã làm tổn thương trái tim của biết bao cô gái. Đột nhiên hắn côngkhai tuyển lão bà, khiến cho các cô nương nườm nượp tiến tới Phương gia. Những cô nương có chồng hối hận tại sao mình lại gả đi sớm quá, hậnkhông thể ly hôn để đi tham tuyển. Còn những vị cô nương chưa chồng thìngày đêm khổ luyện võ công, liều mạng muốn gả tới Phương gia. Thiên kimnhà giàu, giang hồ hiệp nữ, đủ loại kiểu dáng nữ nhân đều thu được tintức, xăn tay áo, chuẩn bị tới Phương gia tranh giành chức vị thiếu phunhân.

“Cha, chuyện người làm quả nhiên là chuyện tốt.” Đương sự chiêu thân Phương Chấn Hiên saukhi nghe được tin này, chuyện đầu tiên làm là đùng đùng nổi giận, đávăng cửa thư phòng của lão cha, lớn tiếng chất vấn.

Phương Kình buông sách trên tay, ngẩng đầu nhìn nhi tử, thấp giọng mắng, “Không biết phép tắc.”

Phương Chấn Hiênhừ lạnh, “Ta không biết phép tắc? Có thể so được với cha sao? Ta muốnchiêu thân khi nào? Sao ta không biết?” Nửa tháng nay, hắn vẫn vội vộivàng vàng đi tìm Bạch Ngâm, giữa đường lại nghe được tin hắn muốn chiêuthân. Lập tức ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về chất vấn lão tử của hắn.

“Hôn nhân đại sựdo lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ngươi không cần biết.” Nhi tử hắnvì cô nương tên gọi Bạch Ngâm kia mà phát điên lên rồi, nghe nói cônương ta mất tích liền to tiếng mắng hắn, không nói không rằng lật tungcả thế giới này lên mà tìm. Vì một nữ nhân đi ngỗ nghịch với phụ thân,tương lai nếu lấy người ta về thì còn ra cái dạng gì nữa. Nghe lời phunhân kiến nghị, sớm nên tìm một lão bà cho hắn. Phương Kình vẫn vừa ý Đỗ Thanh Sương, bất đắc dĩ nhi tử kiên quyết không chịu. Hắn mới ra điềukiện trong vòng một năm phải mang thê tử trở về, vốn tưởng rằng hài tửkia đối với nữ nhân không có hứng thú, tuyệt đôi không tìm được vị hônthê, đến lúc đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận ép nhi tử lấy Đỗ ThanhSương, thế nhưng kết quả nhi tử lại mang về một vị cô nương, còn khăngkhăng nhất mực yêu thương người ta. Bảo nhi tử tìm vị hôn thê mang về,chính là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.

“Ta chỉ muốn NgâmNgâm.” Phương Chấn Hiên lời lẽ thẳng thừng tuyên bố. Ngày đó khi phụthân nói với hắn, Ngâm Ngâm đi rồi. Lòng hắn đột nhiên trống rỗng, hắnbiết mình đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng. Sớm tối bên nhau hơnhai mươi ngày, hắn chưa bao giờ biết nàng lại quan trọng với hắn nhưvậy. Đến khi phát hiện nàng quan trọng với hắn thì cũng là lúc nàng bỏđi. Tìm hơn mười ngày vẫn không chút tin tức, tim hắn đã đánh rơi mấtrồi.

“Lấy ai cũng được, Bạch Ngâm thì không.” Phương Kình vốn không phải hạng người thập phầncổ hủ, thế nhưng hắn không thích Bạch Ngâm. Từ lần đầu tiên nhìn thấyBạch Ngâm, hắn đã không thích rồi. Tuy rằng Bạch Ngâm thoạt nhìn rất nhu nhược, thế nhưng trên người lại mang theo một cổ sát khí. Người bìnhthường đương nhiên nhìn không thấy, nhưng hắn tung hoành giang hồ nhiềunăm như vậy, đương nhiên không có nhìn nhầm, hắn mơ hồ thấy được, cônương kia không có cái gì là tốt. Nếu nhi tử thích, hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận Bạch Ngâm. Nhưng kể từ khi Bạch Ngâm xảy ra xung độtmãnh liệt với hắn, hắn đã triệt để phủ nhận nàng. Nàng sát khí quá nặng, không có tư cách làm chủ mẫu Phương gia.

“Ta chỉ muốnnàng.” Từ nhỏ mất đi mẫu thân đã khiến hắn thập phần cô đơn, ánh mắtlạnh lùng của Đỗ thị càng khiến hắn trở nên lãnh khốc. Người trong giang hồ gọi hắn là Lãnh Tâm Công Tử, đơn giản vì tâm hắn lạnh. Hắn ngoài mặt luôn cười rạng rỡ như gió mùa xuân, đến khi giết người thì vô cùngnghiêm túc, thậm chí so với người trong hắc đạo còn tàn khốc hơn. Chỉ có mình hắn biết, bộ dáng tươi cười của hắn là giả. Đỗ thị không có nhitử, vẫn luôn nhìn hắn không vừa mắt. Lúc mẫu thân chết đã từng nói vớihắn, người muốn hắn cười, không được khóc, không được để người muốn khidễ hắn đắc ý. Phía sau nụ cười của hắn, luôn ẩn giấu một trái tim côđơn, lạnh lùng. Sau khi gặp được Bạch Ngâm, hắn luôn luôn bởi vì vẻ ngốc nghếch của nàng mà cười đến thật lòng. Hắn muốn nàng, đời này kiếp nàychỉ cần mình nàng.

“Không được,Phương gia đã phát tin này ra rồi, thiên kim các môn phái cũng đã tớirồi, lúc này hủy bỏ là tổn hại danh dự Phương gia.”

Phương Chấn Hiêncười nhạt, “Cha, chủ ý này có phải của nữ nhân kia không?” Ngoại trừ nữnhân kia, có ai lại thiếu đạo đức như vậy, còn lão nhân kia hết lần nàyđến lần khác đều nghe lời bà.

Phương Kình không nói, biểu thị chấp nhận.

Phương Chấn Hiêncười đến châm chọc, “Đừng tưởng là ta không biết bà ta muốn gì, Đỗ Thanh Sương từ nhỏ đã là kỳ tài võ học, võ công vô cùng tốt, làm nhiều trònhư vậy, mục đích chính là vì muốn đường đường chính chính đem ThanhSương gả cho ta.” Nữ tử kia quả nhiên độc ác, nhất tiễn hạ song điêu.Vừa để Đỗ Thanh Sương có được danh tiếng, vừa để nàng gả vào Phương gia.

“Thanh Sương cóchỗ nào không tốt?” Hài tử kia văn võ song toàn, ôn nhu hiền thục, đượcxưng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, lại là chấtnữ của ái thê hắn.

“Nàng tốt, thế nhưng so ra vẫn kém Ngâm Ngâm một ngón tay.” Quá mức giả dối, cố tình thanh cao.

“Ngươi…” Phương Kình sắp bị hắn làm cho tức chết, Bạch cô nương kia rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?

“Mấy năm nay, tatôn trọng người, xem người là cha của ta cũng vì nể mặt nương. Nếu nhưngười cố tình làm như vậy nữa, đừng trách ta không nhận người.” Sau khinương mất, cha hắn luôn luôn nghe lời nữ nhân kia mà khi dễ hắn. Nếukhông phải hắn hứa với nương sẽ tôn trọng cha thì Phương Chấn Hiên hắnsớm đã bỏ nhà ra đi rồi.

Phương Kình nhìn nhi tử, nói không thành lời. Tính tình nhi tử thế nào hắn hiểu rất rõ, nói được làm được, “Ngươi muốn thế nào?”

“Hủy bỏ việc chiêu thân nực cười này.” Hắn ngữ khí kiên quyết.

“Không được, Phương gia ta gánh không nổi việc này.”

Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Vậy đừng trách ta làm chuyện có lỗi với người.”

“Ngươi muốn gì?” Mặt hắn biến sắc.

“Ta nhất thời muốn giết chết nữ nhân lắm mồm kia.” Nếu không phải có cha che chở, hắn đãsớm đuổi nữ nhân kia đi rồi, thậm chí còn có thể giết bà ta, thù hận hắn đối với nhị nương không phải mới ngày một ngày hai mà thành.

“Người đó là nhị nương của ngươi.” Phương Kình không thể tin nổi.

“Nương ta đã chếttừ lâu lắm rồi, bà ta không xứng. Cha đừng quên, ta là Lãnh Tâm Công Tử, là lãnh tâm, bất luận chuyện gì cũng có thể làm được.”

“Được rồi, ngươicứ để việc chiêu thân này tiếp tục đi, ta đồng ý cho ngươi lấy Bạch cônương.” Nhi tử luôn luôn nói được làm được, tốt nhất là đừng đối nghịchvới hắn.

“Nếu đã chiêu thân, Ngâm Ngâm làm sao bây giờ? Làm thiếp chăng?” Lấy tính tình cương liệt của nàng, nàng sẽ đồng ý sao?

“Ngươi hưởng phúctề nhân, đồng thời nhập môn, không phân lớn nhỏ.” Phương Kình đoán chắcBạch cô nương sẽ không đồng ý, tính tình nàng có mạnh mẽ. Hắn đã đáp ứng cho nhi tử lấy Bạch cô nương, còn chuyện có lấy được hay không khôngliên quan đến hắn.

“Không được, nàng sẽ không đồng ý.”

Phương Kình lạnhlùng nghiêm mặt, “Nam tử hán đại trượng phu, còn phải nghe lời nàng? Nếu như nàng thật sự không biết tốt xấu, Phương gia chúng ta cũng khônggánh nổi.” Lão đầu thật gian trá, rõ ràng đã biết Bạch Ngâm “không biếttốt xấu” rồi.

Phương Chấn Hiênhầu như nghiến răng nói, “Được, ta đồng ý.” Ngâm Ngâm sẽ tha thứ chohắn, bất luận hắn có lấy ai, cũng chỉ đối tốt với một mình Ngâm Ngâm.

Thế nhưng haingười họ đều đã quên mất một sự thật, một sự thật vô cùng vô cùng nghiêm trọng, Bạch Mạn Điệp có võ công, kế hoạch tuyệt vời của bọn họ nhấtđịnh thất bại thảm hại.