Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 7: Chịu nhục




Chưa từng có ai dám bất kính với nàng mà sau đó có thể bình an vô sự. Nànglàm đại tỷ mấy chục năm, cư nhiên bị cường đoạt? Không phải, là bị bắtcóc. Trong túi tựa hồ có mê dược, nàng đã thần trí bất minh, hôn mê ngay tức khắc, nàng xin thề với chúa Jesus và thượng đế, thù này không trả,nàng không tên Bạch Mạn Điệp, cứ gọi là Bạch Bổn Đản đi. Kỳ thực, gọiBổn Đản cũng tốt. Ai kêu nàng họ Bạch làm gì, Bổn Đản cũng vừa vặn. (1)

Bổn Đản, không phải, khi Bạch Mạn Điệp vừa tỉnh lại, phát hiện mình đang ởtrong một căn phòng rất xa hoa. Nằm trên một cái giường rộng lớn, trênngười đắp cái chăn mỏng. Nàng vô thức nắm chặt khăn, nhìn khắp mọi nơi.Chợt thấy bóng người, lòng nàng thoáng thả lỏng. Đem nàng biến thành thế này, có gì tốt chứ? Bạch Mạn Điệp muốn đứng dậy, nhưng phát hiện toànthân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có.

“Mê dược.” Nàng nâng cái đầu đang căng lên đau nhức, thì thào mở miệng.Trời ạ, nàng trúng mê dược, kẻ bắt nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Nàng nỗ lực để bản thân bảo trì thanh tĩnh, vùng vẫy đứng lên, nàng còn chưa kịp đứng lên, từ ngoài cửa đã xuất hiện một cái bóng. Nương theo ánhđèn, sắc mặt nàng trắng bệch. Nàng chậm rãi thấy rõ khuôn mặt, người nọcao to, tướng mạo bình thường, thậm chí có thể nói là xấu xí. Hắn từngbước tiến tới, hắn muốn làm gì?

Bạch Mạn Điệp lui vào trong góc phòng, dùng hết sức siết chặt hai đùi. Nếunàng thanh tỉnh, nàng có thể chạy trốn, nhưng hiện tại, nàng ngay cả sức lực chạy trốn cũng không có.

Nam nhân kia nhìn nàng một cái, cười tủm tỉm nói, “Thực sự là một mỹ nhân.” Bạch Mạn Điệp tuy rằng họ Bạch, nhưng cũng không phải bổn đản, đươngnhiên biết hắn muốn làm gì.

Nàng tận lực bảo trì thanh tĩnh, hung ác trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Hai tay hắn chống lên mép giường, chậm rãi ghé sát vào nàng. Bạch Mạn Điệpliều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, một cái tát đánh ra. Nam nhânkhiếp sợ, hắn thật không ngờ, nữ nhân này dám đánh hắn, sau khi trúng mê dược, còn có khí lực đánh hắn.

Ánh mắt hắn trở nên hung ác độc địa, hung hăng đánh nàng một cái lấy lời, cả giận nói, “Tiện nhân, muốn chết.”

Một cái tát kia quá mạnh, Bạch Mạn Điệp trên môi đã chảy máu, nàng sắc mặttái nhợt tựa vào góc tường, trào phúng nói, “Ngươi so với ta còn tiệnhơn, tiện đến không ai cần, cho nên mới phải đi cướp đoạt.”

“Tiện nhân, lão tử sau khi xử lý ngươi xong, sẽ đem ngươi bán vào thanh lâu.” Trong mắt hắn dấy lên ngọn lửa, thô lỗ đánh về phía nàng.

Bạch Mạn Điệp nhấc chân, đá vào dưới người hắn một cái. Chiêu này chính làchiêu chuyên dùng đối phó với hái hoa tặc, không ngờ rằng, ngày hôm naynàng cũng dùng đến. Dựa vào võ công của nàng, vốn dĩ không cần, có trách thì trách mê dược.

Khí lực nàng căn bản không sử dụng được, căn bản không làm được gì hắn, lại càng khiến hắn thêm tức giận. Hắn vẻ ngoài dữ tợn, móng vuốt thô lỗ xétoạt vạt áo của nàng, miệng mắng, “Lão tử thích chơi với xử nữ, chơixong đem tiện nhân ngươi bán vào thanh lâu.” Hai mươi hai năm, nàng chưa từng chịu khuất nhục như vậy, cũng không ai dám làm thế vào nàng. Nàngcuồng nộ, trong mắt lộ ra một tia kiêu ngạo.

Tên nam nhân hèn hạ kia vẫn xé y phục của nàng, bởi vì nàng né tránh, cũngkhông xé được bao nhiêu. Nàng hai tay ôm trước ngực, cắn chặt răng, hung ác nói, “Ngươi là ai? Ở đâu? Nói ta biết.”

Hắn cười tự phụ, “Lão tử chính là đường chủ Dương Uy của Dương Uy đường,nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn hầu hạ ta.” Dương Uy đường? Bất quáchỉ là bang phái vô danh mà thôi. Do một đám lưu manh du đãng, giang hồbại hoại hợp thành. Đường chủ hắn, bất quá cũng chỉ là đầu lĩnh của mộtđám sơn tặc. Sau khi sơn trại bị tiêu diệt, hắn không còn chỗ để đi. Một bang tụ tập một lũ bại hoại, hợp thành Dương Uy đường, chuyên thu phíbảo kê, vào nhà cướp người sống. Hắn là một tên biến thái, thích pháhoại nữ nhân, nữ nhân ở chỗ này bị hắn phá hoại không ít. Tên bại hoạinày thập phần bá đạo, cho dù là quan phủ, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắtmở làm ngơ. Bạch Mạn Điệp vô cùng bất hạnh, bị rơi vào tay tên ác bánày.

Hai tay nàng bị siết thật chặt, ngón tay đã trở nên trắng bệch, mấp mấy môi nói, “Vô Ảnh La Sát ta xin thề, một ngày nào đó, Dương Uy đường nhấtđịnh gà chó không chừa.” Không ai sau khi nhục nhã nàng mà có thể bìnhan vô sự. Hiện đại cũng vậy, cổ đại cũng vậy.

Dương Uy dường như không nghe thấy lời nàng, nhe răng cười, lần thú hai xé yphục của nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu đầu óc mê man, không còn khí lựcphản kháng.

Khi Bạch Mạn Điệp dựa sát vào phía sau, dường như bị vật gì đâm trúng. Nàng là người cơ trí, lập tức gở kim trâm trên đầu xuống, dùng sức đâm tới.Nàng đâm trật bị Dương Uy đánh một cái, kim trâm bay ra đính vào trêncửa sổ. Đó là cây kim trâm bình thường, phần đuôi giống như cánh bướmgiương ra. Nàng tên Bạch Mạn Điệp, nên dùng hồ điệp để làm trang sức.

Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn hồ điệp, liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng,giọng nói lạnh như băng, “Nhớ kỹ, đó là lễ vật Vô Ảnh La Sát ta tặngngươi.” Nàng dùng uy danh của Vô Ảnh La Sát ra thề, nàng nhất định báothù.

“Ngươi nói cái gì?” Dương Uy thần sắc thay đổi.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Vô Ảnh La Sát tặng ngươi trâm hồ điệp độc nhất của mình, nhớ kỹ, mạng của ngươi, ta tùy thời có thể gọi Độc Nương Tử vàThiên Diện Tu La tới lấy. Lần thứ hai ta xuất hiện, Dương Uy đường,không còn ai sống sót.”

Dương Uy trong phản ứng có chút khiếp sợ, cuồng vọng cười nói, “Ngươi mà làVô Ảnh La Sát? Ta chính là Thiên Vương lão tử. Vô Ảnh La Sát khinh côngtrác tuyệt, dễ dàng bị bắt như vậy sao?”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, nàng biết tối nay nàng không thoát được rồi, cũngkhông có khí lực để tiếp tục phản kháng. Thế nhưng nàng xin thề, lấydanh tiếng của Vô Ảnh La Sát ra thề, nàng sẽ báo thù, trả lại kẻ cho kẻvũ nhục nàng gấp mười gấp trăm lần.

Dương Uy không xé y phục của nàng nữa, bắt đầu xé váy. Khi tay hắn vừa độngđến thanh kiếm nơi thắt lưng nàng, hắn hơi ngây người. Hắn muốn biếtphía dưới kia là vật gì, một tay vừa xé áo khoác, vừa kéo bỏ đai lưng.Hắn triệt để thất thần, kinh ngạc không sao tả nổi. Tại sao lại là thanh kiếm này, kim kiếm của Vô Ảnh La Sát mà người trong giang hồ vừa ngheđã sợ mất vía? Chỉ có Vô Ảnh La Sát mới có thanh kiếm như vậy.

Nữ nhân trước mặt nói mình chính là Vô Ảnh La Sát, lại có kim kiếm làmchứng, ả rốt cuộc có phải Vô Ảnh La Sát hay không? Không chừng là Vô Ảnh cô nương đúng lúc bị thương, không tiện động thủ, thủ hạ của hắn mớimay mắn bắt được. Mà loại may mắn này, sẽ đem đến bất hạnh lớn nhất đờihắn. Chỉ cần là người trong giang hồ, ai cũng biết hậu quả đắc tội vớiVô Ảnh La Sát. Hắn, không thể có loại hậu quả này. Biện pháp duy nhấtchỉ có một, chính là khiến ả không có cơ hội báo thù.

Chuyện tới nước này, mặc kệ ả có phải Vô Ảnh La Sát hay không, bọn hắn đềuphải chết. Thà giết lầm ba nghìn, cũng không thể buông tha một người.

Dương Uy ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hung quang. Hắn chậm rãi vung tay lên, nữ nhân này thoạt nhìn đang rất suy yếu, hắn có thể đánh chết không? VôẢnh La Sát võ công giỏi như vậy, có thể hắn nên dùng đao.

Hắn do dự trong nháy mắt, chợt nghe thấy một kêu la sốt ruột từ cửa vọngvào, “Ngâm Ngâm.” Tiếp đó là một âm thanh thăm dò bay tới, sau đó, là âm thanh cửa bị xô ngã trên mặt đất.

Tiếng la đó, rõ ràng là của Phương Chấn hiên. Lúc này, Bạch Mạn Điệp thấy hắn không đáng ghét nữa, rất rất muốn nhìn thấy hắn. Nàng vui vẻ, giọng nói yếu ớt, “Ta ở đây.” Nàng kéo khăn trải giường đắp lại lên người, thứnàng không muốn hắn thấy nhất, chính là la sát kim kiếm.

“Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên sốt ruột chạy tới, ôm lấy nàng ở trên giường, đem Dương Uy bỏ sang một bên.

Bạch Mạn Điệp bị hắn ôm vào ngực, nước mắt nhịn không được chảy ra như suối. Lúc nãy, nàng suýt chút mất đi trinh tiết. Một trận vừa rồi, vĩnh viễnlà khuất nhục của nàng.

Đối mặt với kẻ xấu, nàng không khóc, nàng kiên cường duy trì ngạo khí củamình. Nàng biết, cho dù có mất đi trinh tiết, nàng cũng không rơi mộtgiọt nước mắt. Nàng là một nữ nhân không thích khóc, Phương Chấn Hiênđột nhiên xuất hiện, trong ngực như có một loại xúc động. Nàng khôngbiết đó là cái gì, nhưng một ngày nào đó, nàng sẽ biết.

“Ngâm Ngâm.” Hắn ôm nàng, ôn nhu lẩm bẩm.

Đột nhiên nhảy ra một tên không biết sống chết là gì, Dương Uy cảm thấy sựtình ngày càng phiền phức. Bất luận thế nào, bọn hắn cũng không thể đểnữ tử kia chạy mất, bằng không kết cục e rằng rất bi thảm.

Nhân lúc Phương Chấn Hiên đang ôm Bạch Mạn Điệp, không chú ý tới hắn, hắnchậm rãi dựa sát vào. Trong tay cầm chủy thủ, là vũ khí tùy thân củahắn. Khí hắn chuẩn bị nhắm vào Phương Chấn Hiên, chống lại là một đôimắt lãnh khốc tới cực điểm. Đúng vậy, Phương Chấn Hiên đã sớm chú ý đếnđộng tác của hắn, bỗng nhiên xoay người. Nếu không phải hắn chưa ra tay, tên kia có thể đã văng ra ngoài cửa sổ lâu lắm rồi.

Phương Chấn Hiên lãnh khốc nhìn Dương Uy, âm trầm tiêu sái bước qua. Chỉ cầnhắn động đậy một ngón tay, lập tức có thể giết chết tên bại hoại này.

Nàng vội vàng nói, “Không được, thả hắn đi.” Dương Uy tựa hồ cảm giác thấycó gì không đúng, ả tại sao lại cầu xin giùm hắn? Ả muốn đích thân giếthắn sao? Ả vừa nói qua, lúc ả trở lại chính là lúc Dương Uy đường khôngcòn ai sống sót. Về Vô Ảnh La Sát tàn nhẫn quyết tuyệt, Độc Nương Tử vôtình, Thiên Diện Tu La tàn khốc, hắn đã nghe qua rất nhiều. Lẽ nào mộtngày, bản thân hắn sẽ trở thành đề tài bàn luận của võ lâm?

Bạch Mạn Điệp kéo nhẹ y phục Phương Chấn Hiên, cầu xin hắn. Dương Uy là cừunhân của nàng, nàng muốn đích thân động thủ, muốn đem khuất nhục phảichịu ngày hôm nay, đòi lại lại gấp trăm gấp ngàn lần.

“Ngâm Ngâm, hắn vũ nhục nàng.” Nói chuyện với nàng, hắn không khỏi toát ra ôn nhu, có thể ngay cả hắn, cũng không chú ý tới thay đổi của mình.

“Không được.” Nàng kiên quyết cự tuyệt bằng hai chữ, sau đó lập tức mất đi tri giác.

Phương Chấn Hiên muốn ngay lập tức giết chết Dương Uy, không ai có thể độngtới nữ nhân của hắn. Ắc, hắn điên rồi à? Cái gì mà nữ nhân của hắn, bọnhọ chỉ là vị hôn thê giả mạo. Thế nhưng, đối với thỉnh cầu của nàng, hắn vô phương hạ thủ, có lẽ là hắn không muốn làm trái ý nàng. Nữ tử nàysao lại thiện lương như vậy, tại sao muốn cầu xin cho kẻ đã vũ nhụcmình.

Vị hôn thê thân ái của hắn rốt cuộc có bao nhiêu lương thiện, hắn sẽ biết nhanh thôi.