Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1080




Khương Ngọc Khanh khẽ mĩm cười nói, hắn áo trắng hơn tuyết, dáng tươi cười ôn hòa, nhưng ở dưới ôn hòa, Khương Tư Nam lại cảm thấy một tia phong mang.

Mà tất cả mọi người thì thần sắc chấn động, Khương Ngọc Khanh nói muốn ba người chiến Khương Tư Nam?

Phải biết rằng, Khương Ngọc Khanh, Khương Yên Nhi cùng Khương Thiết, ba người ở trong một đời trẻ tuổi của Khương tộc, tuy chưa tính là thiên tài cấp cao nhất, nhưng ở trong Vương Thiên Cảnh, lại là tồn tại mạnh nhất, có chút Hoàng giả thế hệ trước cũng không phải đối thủ của bọn hắn.

Nhưng hôm nay bọn hắn lại muốn ba người liên thủ đối chiến Khương Tư Nam?

Nhưng vừa nghĩ tới hình tượng vô địch của Khương Tư Nam vừa rồi, tất cả mọi người liền bình thường trở lại, hơn nữa trong nội tâm ẩn ẩn có một tia chờ mong, cái này tất nhiên sẽ là một hồi đại chiến đặc sắc!

- Ngọc Khanh huynh, Thiết huynh, Yên tỷ có mệnh, Tư Nam tự nhiên tuân theo!

Khương Tư Nam mỉm cười, coi như là đáp ứng.

Ầm ầm!

Nhưng vừa lúc đó, xa xa có một ánh lửa sáng chói ngang trời mà lên, tràn ngập nửa bầu trời, một Phượng Hoàng hư ảnh xích sắc xông lên trời, ở trong hư không phát ra từng tiếng Phượng minh.

- Hoàng Nhi!

Thần sắc của Khương Tư Nam chấn động, thần sắc mừng rỡ, đột nhiên quay đầu.

Ở phía xa, phảng phất như có chấn động kỳ dị truyền đến, rừng rực chói mắt, để cho Khương Tư Nam cảm giác được hết sức quen thuộc, hắn lập tức liền hiểu rõ ra, Hoàng Thiên Y xuất quan!

Địa phương Hoàng Thiên Y bế quan ngay ở ngoại thành, cũng ở trong phiến sơn mạch này, lần này hình như là Hoàng Thiên Y bế tử quan, bày ra trận pháp cường đại, Khương Tư Nam đi qua một lần, tuy trong nội tâm sốt ruột, nhưng không dám quấy rầy Hoàng Thiên Y tu luyện.

Thật không ngờ ở thời điểm này, Hoàng Thiên Y xuất quan.

Chiến đấu tự nhiên là không thành rồi, Khương Tư Nam áy náy nhìn thoáng qua Khương Ngọc Khanh, Khương Thiết cùng Khương Yên Nhi, sau đó liền lăng không hư độ, thẳng đến phiến sơn mạch kia.

Phượng minh trong trẻo càng ngày càng gần, mà ánh mắt của Khương Tư Nam cũng càng ngày càng sáng.

Ở trong hư không loạn lưu chia lìa, cơ hồ khiến hắn cho rằng là sinh ly tử biệt, Tam Đại Chí Tôn chặn giết, để cho tất cả mọi người cảm giác được nhỏ bé vô lực như vậy.

Mỗi lần Khương Tư Nam nghĩ đến cùng Hoàng Thiên Y phân biệt, trong nội tâm đều ẩn ẩn đau nhức.

Từ Càn Nguyên vực lầu đầu gặp nhau, hắn và Hoàng Thiên Y phân phân hợp hợp, phảng phất như sớm đã là người trọng yếu nhất trong tánh mạng của nhau.

Hắn vì nàng, xông quan giận dữ vi hồng nhan, dám hướng Thương Thiên chiến một trận!

Nàng vì hắn, Liệt Hỏa đốt người vẫn dứt khoát, trải qua Luân Hồi gặp lại người xưa!

Khương Tư Nam cảm giác được tim của mình sắp muốn nhảy ra ngoài, giờ phút này chung quanh hết thảy đều không trọng yếu, ánh mắt của hắn nhìn tiền phương, lòng hắn nóng bỏng chờ đợi, muốn nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia.

Oanh!

Núi đá bay tứ tung, thần quang sáng chói, một thân ảnh áo trắng bồng bềnh lăng không mà đứng, quanh thân lượn lờ lấy Tiên quang xích sắc, phù văn từng sợi, có Tiên Hoàng lách thân, trăm Phượng tề minh, phong hoa tuyệt đại.

Dung nhan tuyệt thế, hoàn mỹ không tỳ vết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như sương lạnh tuyên cổ bất hóa, tất cả mọi người ở trước mặt nàng đều cảm giác được tự ti mặc cảm, phảng phất như một Cửu Thiên Tiên Nử trích lạc phàm trần.

Nhưng giờ phút này, bạch y nữ tử bỗng nhiên run lên, ánh mắt nhìn về phương xa, cùng đôi mắt xa xa kia chạm vào nhau, lập tức lộ ra thần sắc kinh hỉ.

- Tư Nam!

Bạch y nữ tử lăng không mà đến, hai thân ảnh ở trong hư không gặp nhau, sau đó nhìn nhau cười cười, ôm nhau vào lòng.

Có người đố kỵ, có người cảm khái, nhưng không có người phá hư yên lặng giờ khắc này, hai người trên hư không kia phảng phất như đã trở thành hình ảnh đẹp nhất.

Nhưng ở thời điểm này, vẫn có một thanh âm thanh thúy vang lên.

- Phụ thân, trong mắt của ngươi chỉ có mẫu thân, cũng không biết quan tâm ta thoáng một phát sao?

Trong thanh âm giòn giòn giã giã mang theo một tia khó chịu, Thần Oa cưỡi một con thỏ to mọng, mắt to quay tròn loạn chuyển, tức giận nhìn Khương Tư Nam.

- Tiểu thí hài, sự tình đại nhân ngươi không hiểu, đừng ở đây mò mẫm lẫn vào!

Thỏ gia làm dáng lắc lắc mông, tay cầm một cây củ cải trắng, kẽo kẹt kẽo kẹt gặm không ngừng, chỉ là đối với Thần Oa cưỡi trên người hắn giống như có chút khó chịu, chỉ có thể trút giận lên củ cải trong tay.

Trên mặt Hoàng Thiên Y nổi lên một tầng đỏ ửng, thoạt nhìn càng xinh đẹp không gì sánh được, nàng nhẹ nhàng giãy giụa ôm ấp hoài bão của Khương Tư Nam, Khương Tư Nam thì hung hăng trợn mắt nhìn Thần Oa.

Nhưng Khương Tư Nam cũng có chút cao hứng, thật không ngờ Thần Oa cùng Thỏ gia còn ở nơi này, tuy bọn người sư tôn đã đi ra, nhưng có thể nhìn thấy Hoàng Nhi cùng Thần Oa, lo lắng trong lòng Khương Tư Nam cũng quét qua sạch sẽ.

Nhưng Thần Oa keo một tiếng cha, thiếu chút nữa để cho người Khương tộc trừng rớt tròng mắt, một tiểu oa nhi hai ba tuổi, thoạt nhìn vẫn còn bú sữa, dĩ nhiên là hài tử của Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Y?

Những thiếu niên Khương tộc tràn đầy ái mộ với Hoàng Thiên Y, trong nội tâm đều sói tru, thật là cải trắng bị heo nhú rồi.

Mà trong ánh mắt đám người Khương Ngọc Khanh thì lộ ra vẻ khâm phục.

- Tư Nam huynh đệ thật lợi hại! Thật không ngờ Hùng Hài Tử này là con của hắn!

Mọi người nói tới Thần Oa, khóe miệng đều co giật, ánh mắt nhảy lên, người nào không biết trong khoảng thời gian này Hùng Hài Tử kia sở tác sở vi? Linh Dược viên, Linh Đan các, thậm chí Thần Binh điện đều bị Hùng Hài Tử này lật lên một lần, khẩu vị của nó thật lớn, hơn nữa cho tới bây giờ đều không kén ăn, tuổi thì nhỏ, nhưng cái gì cũng có thể ăn.

Mọi người cất chứa đều gặp phải tai ương ngập đầu, vô luận bố trí xuống cấm chế cường đại như thế nào, Hùng Hài Tử kia cũng có thể phá vỡ.

Trong khoảng thời gian này, mọi người thường xuyên chứng kiến cảnh tượng mấy vị trưởng lão tức giận đến râu ria dựng lên, đuổi theo Hùng Hài Tử chạy khắp núi đồi.

Nhưng tiểu tử này hết lần này tới lần khác lại là gai nhím, vậy mà biết nguyền rủa chi thuật, các vị trưởng lão bị hắn nguyền rủa tất cả đều tức đến đổ bệnh, không phải luyện đan tạc lô, là lúc tu luyện bị thiên lôi đánh xuống, cả đám đầy bụi đất, từ nay về sau không dám trêu chọc sát tinh này nữa.

Vốn tưởng rằng Hùng Hài Tử và Hoàng Thiên Y cùng một chỗ bế quan, mọi người có thể yên tĩnh không ít, nhưng lúc này mới qua bao lâu, Hùng Hài Tử liền xuất quan, vừa nghĩ tới những ngày tiếp theo, nhất là những Khương tộc trưởng lão kia, đều cảm giác bầu trời u ám.