Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1096




- Chết trên chiến trường, đệ tử Khương tộc ta cũng là chết có ý nghĩa! Ngược lại là Tổ tộc các ngươi, cũng không nên lại xuất hiện nhu nhược gặp phải Ngoại Vực dị tộc, liền sợ tới mức té cứt té đái, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Khương Ngọc Khanh nhàn nhạt nói, còn cường giả Tổ tộc lại giống như bị dẫm phải đuôi, trên mặt trở nên vô cùng âm trầm.

Khương Ngọc Khanh quả thực là trần trụi vạch sẹo của bọn hắn, chuyện này liên quan đến đến sỉ nhục của Tổ tộc, càng trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Ở mấy năm trước, thời điểm Ngoại Vực dị tộc tiến công, một đệ tử dòng chính của Tổ tộc lần đầu tiên tới Thiên Đế Sơn thí luyện, sau khi nhìn đến Ngoại Vực dị tộc, vậy mà sợ tới mức té cứt té đái, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không có một chút cốt khí.

Chuyện này đã trở thành nhục nhã của Tổ tộc, tuy về sau Tổ tộc phái ra cường giả Chí Tôn, giết một đội Ngoại Vực dị tộc kia, càng giết luôn đệ tử dòng chính mang đến sỉ nhục cho Tổ tộc kia, nhưng sự tình này vẫn trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở Thiên Đế Sơn.

- Ngọc Khanh Đại ca cũng không khỏi quá đề cao bọn hắn đi, tu vi cao thì như thế nào? Những cái gọi là đệ tử thiên tài này trong mắt ta, cũng không quá đáng là gà đất chó kiểng mà thôi!

Khương Thiết mở miệng nói, ánh mắt lạnh như băng, tản mát ra một cỗ phong mang khát máu.

Các đệ tử Tổ tộc sắp tức điên, nếu không phải còn có một chút lý trí, chỉ sợ sớm đã liều lĩnh xông lên động thủ.

- Hảo hảo hảo! Khương Ngọc Khanh, còn có Khương Thiết, các ngươi có gan, hãy đợi đấy!

Các đệ tử Tổ tộc đều hung hăng nhìn bọn hắn, quay người muốn ly khai.

Ầm ầm!

Vừa lúc đó, đại địa ầm ầm, hư không run nhè nhẹ, phảng phất như có thiên quân vạn mã lao nhanh gào thét từ đằng xa mà đến, để cho đám người Khương Tư Nam biến sắc, ngay cả người Tổ tộc muốn rời khỏi cũng dừng bước.

Rống!

Một tiếng thú hống khủng bố truyền đến, từ đằng xa cấp tốc lao nhanh đến, đó là một con Kim Mao Hống toàn thân mọc ra bộ lông kim sắc, như hỏa diễm thiêu đốt, thân hình như sư tử, trừng mắt to giống như chuông đồng, tràn đầy khát máu cùng sát lục, bước trên mây mà đến.

Mà ở trên lưng Kim Mao Hống, ngồi một trung niên mặc chiến giáp xích sắc, khuôn mặt uy nghiêm mà cuồng dã, nhãn quang đóng mở như điện, khiếp tâm hồn người.

Trung niên nhân thân bối chiến đao xích sắc, tản mát ra một cỗ khí tức thiết huyết sát phạt, hắn cưỡi Kim Mao Hống mà đến, đi theo phía sau mấy chục cường giả mặc chiến giáp chế thức.

Chỉ là những cường giả kia đều thống nhất mặc chiến giáp màu đen, mặt bị che đậy, chỉ lộ ra hai con mắt, tất cả đều là sát khí xông lên trời, mắt không biểu tình, tựa như Tử Thần.

- Không tốt! Là thống lĩnh tướng quân của Tổ tộc!

Khương Ngọc Khanh chứng kiến người tới, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn thật không ngờ, vừa ra Truyền Tống Trận, lại gặp Tổ tộc thống lĩnh tướng quân, hắn phảng phất như nghĩ tới một loại khả năng, trong ánh mắt lộ ra một tia băng lãnh.

Mà các đệ tử trẻ tuổi Tổ tộc, sau khi nhìn thấy người đến, sắc mặt đều vô cùng kinh hỉ.

- Là Tổ Tân Hoàng giả của Tổ tộc ta? Nghe nói Tổ Tân Hoàng giả chỉ kém nửa bước là có thể đột phá Chí Tôn, chính là một trong Thái Dương Thánh Thành ba mươi sáu Đại thống lĩnh, thống lĩnh hơn vạn cường giả, uy chấn chiến trường Thiên Ngoại Thiên!

- Không tệ! Các ngươi xem tọa kỵ của Tổ Tân Hoàng giả Kim Mao Hống, nghe nói là một Yêu Hoàng vô cùng cường đại, bị Tổ Tân Hoàng giả dùng đại pháp lực thu phục, nghe nói còn là Man Hoang dị chủng!

Đám thiếu niên thiên tài Tổ tộc, đều là mặt mũi tràn đầy kích động, ở đó nghị luận lên.

Oanh!

Kim Mao Hống như một đạo hỏa diễm thần quang, lập tức đến trước mặt mọi người, đại địa run rẩy, mọi người thậm chí cảm thấy trên người Kim Mao Hống có khí lãng vô cùng nóng bỏng, phảng phất như hư không nổi lên chấn động.

Tổ Tân cưỡi Kim Mao Hống, đã đến trước mặt bọn người Khương Tư Nam cùng Tổ tộc, lập tức liền ngừng lại, cũng không có từ trên Kim Mao Hống đi xuống, mà dùng đôi mắt sát khí trùng thiên đánh giá mọi người.

- Các tiểu tử Tổ tộc, không tệ không tệ, huyết mạch nồng đậm, căn cơ thâm hậu, không hổ là đệ tử Tổ tộc ta, Hống Thiên Quân ta đang thiếu nhân tài, các ngươi đã tới, về sau nhập Hống Thiên Quân ta, theo ta tru sát dị tộc, thành lập chiến công!

Thanh âm của Tổ Tân rất bình tĩnh, ầm ầm như sấm, tràn đầy một loại khí tức chấn tâm hồn.

- Vâng! Nguyện theo tướng quân giết địch!

Đệ tử Tổ tộc đều vui mừng quá đỗi, có thể được Tổ Tân lão tổ vừa ý, gia nhập Hống Thiên Quân, chẳng những ở trên chiến trường Thiên Ngoại Thiên nguy hiểm giảm bớt, hơn nữa nhất định có thể đạt được không ít cơ duyên.

Ở trong chiến trường Thiên Ngoại Thiên, có tám Đại Nguyên Soái, ba mươi sáu Đại thống lĩnh tướng quân, mấy chục vạn cường giả trấn thủ Thái Dương Thánh Thành, ngăn cản Ngoại Vực dị tộc.

Trừ lần đó ra, cũng có không ít Liệp Ma tiểu đội, là đội ngũ của một ít tán tu, nhân số không nhiều, đều là một mình hành động, đương nhiên gặp được nguy hiểm khả năng cũng rất lớn, hơi không chú ý, gặp phải tiểu đội Ngoại Vực dị tộc, sẽ bị triệt để tiêu diệt.

Có thể gia nhập một trong ba mươi sáu thống lĩnh, Tổ Tân thống lĩnh Hống Thiên Quân, đám thiên tài Tổ tộc tự nhiên rất cao hứng.

- Người Khương tộc?

Ánh mắt Tổ Tân lóe lên, đã rơi vào trên thân đám người Khương Tư Nam, trong ánh mắt phảng phất như có sát khí rừng rực, để cho mấy người bọn họ đều nhịn không được toàn thân xiết chặt.

- Đều là Vương Thiên cảnh, chỉ có tiểu cô nương này còn tạm được, Khương tộc thật đúng là nhược a!

Trong ánh mắt Tổ Tân lộ ra một tia trêu tức, nhất là ánh mắt không kiêng nể gì cả rơi vào trên người Hoàng Thiên Y, tuy hôm nay Hoàng Thiên Y đeo một tầng khăn che mặt, nhưng vẫn không cách nào che dấu khí chất không linh tuyệt thế của nàng.

Sắc mặt của Khương Tư Nam trầm xuống, nắm tay Hoàng Thiên Y, nhàn nhạt nhìn Tổ Tân nói:

- Tướng quân, nếu không có chuyện gì, chúng ta liền đi trước!

Nói xong, mấy người liền chuẩn bị ly khai.

Khương Tư Nam đã nhìn ra Tổ Tân lai giả bất thiện, không hề giống như đơn thuần tới đón đệ tử Tổ tộc, ngược lại có một loại nhằm vào mình, để cho trong lòng hắn có chút cảnh giác.

- Chậm đã!

Thanh âm uy nghiêm của Tổ Tân vang lên, một cỗ Hoàng đạo uy áp mênh mông tràn ngập ra, mang theo sát khí lạnh như băng, để cho ba người Khương Tư Nam đều cảm giác được tựa như một tòa Thần Sơn áp đỉnh.