Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1314




- -----

- Thật sự... Xoải ra bước thứ hai?!

Thanh âm của không ít Chí Tôn bắt đầu run rẩy, rất nhiều người nhận ra hai đóa tiên hoa đại đạo trên đỉnh đầu Mạc Thiên Nhai.

Oanh!

Hai đóa tiên hoa đại đạo quang diệu tam thiên giới, hư linh phiêu miểu, phảng phất không còn ở trong cái thời không này, có một loại khí tức kỳ dị vĩnh hằng bất diệt, vừa lúc đó, hai đóa tiên hoa đại đạo trực tiếp hóa thành lưu quang tan vào trong lòng bàn tay Mạc Thiên Nhai.

Nháy mắt kim quang sáng ngời trên hai cánh tay hắn, có phù văn màu đen tán phát ra, khí tức khủng bố tràn khắp tứ phương, phảng phất hóa thành một kiện bảo vật vô cùng cường đại, vọt thẳng tới Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm.

Ầm ầm!

Thần lôi nổ tung trên chín tầng trời, lôi đình vô cùng vô tận tràn ngập tứ phương, cánh tay Mạc Thiên Nhai trán phóng quang mang, tương giao cùng Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm mà không chút tổn thương.

Hai người cuộn lên một trường long tranh hổ đấu trên chín tầng trời.

- Giết!

Đại hỗn chiến bạo phát, tất cả cường giả Chí Tôn đều đỏ mắt xông lên, tưởng muốn giết Khương Tư Nam, cướp đoạt Hồng Mông Tạo Hóa tháp.

Ông!

Ngũ Sắc Thần Quang kiếm ngang trời mà đến, kiếm vũ vàng rực chi chi chít chít, phù văn vô tận quanh quẩn trên đó phóng tới Khương Tư Nam, nhưng giữa đường lại bị một kiện cà sa ngăn cản hết.

- Lão lừa ngốc Liễu Phàm, ngươi dám ngăn ta?

Sát khí chợt lóe trên mặt Khổng Lan, sát cơ tung trào mà ra.

Trong khi đó Liễu Phàm tôn giả tay cầm một chiếc niệm châu gồm 108 hạt châu màu vàng, khắp người tán phát Phật quang thánh khiết, mặt mày từ bi, miệng tụng kinh văn thần bí, giống như một tôn Kim Cương bất diệt ngăn ở trước mặt Khổng Lan.

Đồng thời Vương Bào cũng cầm quải trượng trong tay vẽ ra một vòng tròn, phảng phất có một thế giới thần bí được dựng lên, trực tiếp ngăn trở Yêu Thừa và mấy vị thái thượng trưởng lão Thiên Yêu điện.

- Chúng ta cũng lên, tranh thủ thêm thời gian cho đại ca!

Trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Vũ Thần cũng hiện đầy sát khí, hắn ngang trời mà ra, xông tới ngăn trở mấy tên cường giả Chí Tôn đang lao đến chỗ Khương Tư Nam.

- Giết!

Mộng Thương Sinh, Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng nhìn nhau.

Đồng loạt phóng thích ra khí tức hạo đãng quanh thân, gia nhập vào trong chiến trường.

Bốn người bọn họ thiên tư tuyệt thế, lúc mới đạp nửa bước vào Chí Tôn đã có thể đánh một trận cùng cường giả Chí Tôn. Vậy nên bây giờ sau khi đột phá đến Chí Tôn cảnh, ai nấy đều không đơn giản chỉ là hạ vị Chí Tôn, do lĩnh ngộ của bọn họ đối với đạo tắc đã viên mãn không chút tì vết, thế nên sau khi đột phá đến Chí Tôn, một thân tu vị và chiến lực mới tính là được bạo phát ra hết.

Ông!

Vương Vũ Thần đứng sừng sững giữa hư không, khắp người không có một tia khói lửa nào, mười ngón búng khẽ, phảng phất như đang lay động dây đàn vô hình, vô số pháp tắc đại đạo qua tay hắn hóa thành sát phạt chi khí. Nếu luận về chiến đấu, hắn ngược lại là người có chiến lực mạnh nhất trong bốn người ở đây.

Đặc biệt là Vương Vũ Thần được đến Thiên kiếm truyền thừa, hơn nữa hắn còn kếp hợp Thiên kiếm truyền thừa cùng Nhân Quả Thiên Kinh của bản thân, trong hư không hiện lên một từng đạo Nhân Quả chi kiếm, những kiếm mang này sẽ không lưu lại vết thương, nhưng lại có thể trực tiếp trảm vào trong vận mệnh nhân quả của cường giả Chí Tôn.

Thế nên, cường giả Chí Tôn bị đường kiếm mang thần bí kia trảm trúng, tuy không cảm giác được vết thương, nhưng thực tế đang phải gánh chịu đạo thương khó mà tưởng tượng, nháy mắt chiến lực liền bị áp chế.

Ầm ầm!

Trong khi đó, Cửu Chuyển Tiên Ma Kinh của Mộng Thương Sinh lại khiến hắn có được tiên ma lực, pháp lực bao la vô cùng tận, ngưng tụ ra Tiên Ma đại ma bàn trong hư không, thu gặt sinh mạng.

Nguyên Thủy ma thể của Đoan Mộc Hàn cường đại không gì sánh được, sở hữu chiến lực phi thường. Tiểu hòa thượng lại càng có rất nhiều thủ đoạn thần bí xuất thần nhập hóa, cho dù phải đối mặt với Chí Tôn viên mãn, hắn vẫn có thể đủ sức mang đến cho đối phương thương nặng khó mà tưởng tượng.

Bốn huynh đệ đồng thời lao lên, trong thời gian ngắn cánh nhiên gây ra thương vong cực đại.

Mà lúc này, trên mặt Thái Nguyên chưởng giáo thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, thần tình Đế Nhất Thánh Tử thì thấy không rõ, cứ mãi bao phủ trong tiên vụ thần bí, bọn hắn đứng trong Thái Sơ Thiên cung, cúi nhìn chiến đấu phía dưới, tịnh không thấy có động tác nào.

Phảng phất, đang chờ đợi điều gì đó.

- Ai dám động Khương Tư Nam?!

Một thanh âm bá đạo từ trời cao vang vọng xuống, nương theo sau là một tiếng gào của Chân Long vang vọng thiên địa, từ hư không nơi xa một con cự long màu vàng đang bay tới.

Thân xác dài cả vạn trượng, toàn thân bố đầy lân phiến vàng rực, phảng phất ẩn chứa lực lượng thiên địa huyền diệu, cưỡi gió lướt mây mà đến, đôi mắt rồng lộng lẫy như mặt trời, tán phát ra một cỗ thần mang cuồng bạo mà lãnh mạc.

Đặc biệt dưới bụng nó có bảy chiếc long trảo màu vàng, được bao phủ bởi một tầng tiên vụ.

- Ca ca?!

Ngao Hinh Nhi hô to một tiếng kinh hỉ.

Trong mắt nàng ánh lên thần sắc vô cùng kích động, không ngờ ở thời khắc then chốt như này, Long Hoàng cuối cùng chạy tới!

Oanh!

Ở bên cạnh Long Hoàng còn có vài đạo khí tức cường đại bám theo sát gót, long uy tràn ngập mà ra, vừa nhìn là biết thái thượng trưởng lão của Tổ Long cung.

Đồng thời còn có một tráng hán đầu trọc khôi ngô, một thân áo bào đen phần phật trong gió, ánh mắt lấp lánh thần mang, chính là Hắc Thủy Lôi Thần!

- Đây là con thất trảo Long Hoàng gần đây mới xuất hiện ở Tổ Long cung, Ngao Liệt?

Trong mắt Thái Nguyên chưởng giáo toát ra thần tình sá dị, nhẹ giọng nói.

Mà lúc này, Thần Tiêu Cung Lôi Càn Khôn, Lôi Anh vừa nhìn thấy Long Hoàng, trong mắt đều bạo phát ra sát cơ vô cùng khủng bố, lập tức dẫn theo người Thần Tiêu Cung, xoay người sát khí đằng đằng lao về phía Long Hoàng.

Phảng phất nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, tưởng muốn giết Long Hoàng cho bằng được.

- Đám nhãi nhép Thần Tiêu Cung, không ngờ đến chỗ nào cũng gặp phải các ngươi, nếu đã thế, vậy chết hết đi cho ta!

Mắt Long Hoàng chợt lóe, thoáng chốc liền lao tới đám người Lôi Càn Khôn, cười lạnh một tiếng, thân rồng to lớn giảo loạn hư không, đột nhiên đánh thẳng về phía mọi người Thần Tiêu Cung.

Ầm ầm!

Hệt như biển lớn đang gầm gào, hư không khẽ run rẩy, ánh mắt băng lãnh của Hắc Thủy Lôi Thần nhìn chằm chằm Lôi Càn Khôn và Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm trong tay hắn.

- Lão thất phu, để Hắc Thủy gia gia chơi đùa với ngươi!

Hắc Thủy Lôi Thần cũng không chút khách khí phóng thích ra một đóa tiên hoa đại đạo trên đỉnh đầu, tiên quang quanh người thánh khiết vô cùng, thủy quang đen xám bàng bạc phô thiên cái địa ập đến.

- Hắc Thủy Lôi Ma, Ngao Liệt, các ngươi dám giết Lôi Chấn cháu ta, tất cả các ngươi đều phải chết!

Kiếm mang vàng rực quét ngang hư không, mang theo phẫn nộ trong lòng Lôi Càn Khôn, trảm xuống đầu Hắc Thủy Lôi Thần.

- Lôi Chấn chết rồi?

Ngao Hinh Nhi không khỏi sửng sốt, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Lôi Càn Khôn và Lôi Anh lại bạo nộ như thế, thì ra sau khi Khương Tư Nam rời khỏi Tổ Long cung, Long Hoàng và Hắc Thủy Lôi Thần chẳng những đại sát một trận ở Thần Tiêu Cung, thậm chí còn giết chết đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Cung, cũng là cháu trai bảo bối của Lôi Càn Khôn, Lôi Chấn. Sao bọn hắn có thể không bạo nộ cho được?

Tuy có đám người Long Hoàng gia nhập vòng chiến, hơn nữa Thái Sơ Thiên cung tịnh không động thủ, khiến tạm thời xem ra Khương Tư Nam còn chưa gặp phải nguy hiểm nào, nhưng đám người Liễu Phàm tôn giả cũng vẫn sa vào bị động.

Rốt cuộc nhân số bọn họ quá ít, chỉ có mười mấy người, trong khi đối phương có trên trăm vị cường giả Chí Tôn, một khi điên cuồng đánh giết, bọn họ liền không tránh khỏi xuất hiện thương vong.

Một vị thái thượng trưởng lão Tổ Long cung và một vị thái thượng trưởng lão Nguyên Thủy Ma Tông đã chết dưới sự vây công của vô số Chí Tôn.

Chẳng qua, trước khi chết bọn họ cũng kịp tự bạo, kéo theo rất nhiều cường giả Chí Tôn thương nặng.

Chiến trường dần dần bị phủ kín bởi một tầng huyết sắc, chiến đấu càng lúc càng trở nên kịch liệt.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều không chú ý thấy, tầng hắc vụ bao phủ Khương Tư Nam dần dần trở nên ảm đạm, đến sau chậm rãi tan biến trong hư không, mà Khương Tư Nam cũng đột nhiên mở hai mắt ra!