Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1330




Khương Thái Xung lạnh lùng nói:

- Dung Trường Canh, ngươi đừng quên, hai cháu trai ngươi, Dung Tinh và Dung Thần còn ở trong Khương Tộc! Ngươi vong ân phụ nghĩa như thế, chẳng lẽ không sợ chúng ta giết bọn chúng?

Tổ Vân cười lạnh một tiếng nói:

- E là các ngươi còn chưa biết, bọn họ cũng đều là người Tổ tộc bọn ta! Hắc hắc, sợ rằng lúc này, trong Thiên Ngoại Thiên chiến trường, đệ tử thiên tài của Khương Tộc đã chết không ít? Hai người bọn họ hẳn đã hội hợp cùng tổ đệ tử thiên tài Tổ tộc, phản hồi Tổ tộc! Ta cũng muốn xem thử, Khương Vô Địch của Khương Tộc chết rồi, các ngươi liệu có đau lòng không!

Tổ Vân một bên cố ý phóng ra tin tức, một bên âm thầm truyền tấn ra ngoài, trong lòng hắn thập phần kiêng sợ, Khương Thái Nhất và Khương Thái Xung căn bản không phải là đối tượng hắn có thể đối phó, nếu có thể kéo dài chờ đến lúc viện quân Tổ tộc kéo tới, vậy tự nhiên là tốt không còn gì bằng.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng hơi có chút hối hận, vì sao không liên hệ thêm mấy vị Chí Tôn trong tộc cùng đi, nếu thế thì đã không sa vào nguy cục như bây giờ.

- Cái gì?!

Thần sắc Khương Thái Nhất cùng Khương Thái Xung đồng thời đại biến, bọn họ đều không ngờ Tổ gia cánh nhiên còn phát động âm mưu như thế, e là nương theo cơ hội toàn bộ Chí Tôn Khương Tộc xuất động mới bày bố ra bẫy rập cay độc đến vậy.

Không biết đám người Khương Vô Địch giờ ra sao?

- Đại ca, ta đi!

Khương Thái Xung hô to một tiếng, cũng không chần chờ, nháy mắt liền xoay người rời khỏi nơi đây.

Về phần Khương Thái Nhất, lúc này trong mắt đã hiện đầy sát cơ, trên người bắt đầu có khí tức hạo hãn vọt thăng mà lên, khiến cho Dung Trường Canh nhìn mà sắc mặt không khỏi trắng bệch.

- Ngươi... Ngươi bước ra một bước kia?

Dung Trường Canh phảng phất như gặp phải quỷ, thần tình đại biến, thanh âm đột ngột trở nên run run rẩy.

- Các ngươi đúng là đáng chết!

Thanh âm Khương Thái Nhất băng lãnh vô cùng, mang theo lửa giận và sát cơ ngất trời.

- Lão tổ, giao hai người này cho ta! Ta muốn tự tay mổ chúng!

Khương Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc điên cuồng trong mắt hắn khiến Dung Trường Canh và Tổ Vân đều cảm thấy nội tâm run lên.

- Tư Nam! Đừng xung động!

Đám người Khương Viễn Sơn, Khương Tử Thanh cùng Khương Vân Thiên bên dưới đều lộ vẻ nôn nóng, hô to.

Hai người giữa hư không kia đều là cường giả Chí Tôn a.

Lúc Khương Tư Nam rời khỏi Chân Cương Giới tu vị chỉ là vương giả, mới qua mấy năm, dù hắn có thiên tài đến đâu, tu luyện được tới hoàng giả cảnh đã ghê gớm lắm rồi, chứ sao có thể là đối thủ của hai vị Chí Tôn được.

Thế nên đám người Khương Viễn Sơn lo sợ Khương Tư Nam bị phẫn nộ xung váng đầu, chết ở trong tay Tổ Vân cùng Dung Trường Canh.

- Gia gia, đại bá, đại ca, Vũ Điệp... Các ngươi yên tâm!

Thân thể Khương Tư Nam khẽ chấn, quay đầu lại, thần sắc băng lãnh chợt trở nên nhu hòa, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ lạnh lùng, sau đó lập tức xung thiên mà lên, đánh tới Tổ Vân cùng Vinh Trường Canh.

- Tìm chết!

Ánh mắt Dung Trường Canh cùng Tổ Vân đều trầm xuống, lộ ra một mạt sát cơ, đồng thời bạo quát một tiếng, cùng nhau giết hướng Khương Tư Nam.

Bọn họ dùng dư quang quan sát thấy, Khương Thái Nhất cánh nhiên không có động tác gì, chỉ hạ xuống Ngọc Kinh Thành, bảo hộ con cháu Khương Tộc, xem ra có vẻ rất tự tin về Khương Tư Nam.

Hai người bọn họ cười lạnh trong lòng, dù Khương Tư Nam mạnh đến mấy, nhưng nhìn khí tức chẳng qua chỉ là hạ vị Chí Tôn mới vừa đột phá Chí Tôn thiên cảnh, há có thể là đối thủ của hai người bọn họ?

Thậm chí Dung Trường Canh và Tổ Vân còn âm thầm tính toán, liệu có nên cố ý thả nước, kéo dài thêm chút thời gian, đợi viện quân Tổ tộc đi đến?

Răng rắc!

Một quyền của Khương Tư Nam nện tới, thiểm điện vàng rực bao phủ trên nắm tay, vụ khí hỗn độn vọt thăng mà lên, ẩn ước có một mảnh quyền cương thế giới khổng lồ bao phủ về phía hai người.

Thiên địa tề minh, đại đạo cộng hưởng, khí huyết xung thiên mà lên, cảm thụ được khí tức cổ phách bá tuyệt thiên địa trong người Khương Tư Nam, sắc mặt hai người đồng loạt đại biến.

Oanh!

Quải trượng trong tay Dung Trường Canh rơi xuống, từ trong bắn ra vô số đạo tiên quang, ngay cả hư không đều có thể xuyên thủng, chiến đao trong tay Tổ Vân cũng chém tới, đao khí trường hà hạo hạo đãng đãng, uy áp thiên địa.

Nhưng tất cả đều bị quyền mang Khương Tư Nam đâm phá, một quyền cuồn cuộn như biển gầm, phảng phất muốn mở lại hỗn độn, diễn hóa thế giới.

Đây là một quyền cực trí, bao hàm phẫn hận và sát cơ vô tận của Khương Tư Nam.

Két xát!

Một đạo đao khí trường hà trực tiếp ầm vang nổ tung, quyền mang thế đi không dứt, trực tiếp oanh lên chiến đao trong tay Tổ Vân, phù văn nổ vang tí tách, chiến đao bán tiên khí đột ngột nứt ra, sau đó ầm vang nổ tung.

Phanh!

Tổ Vân như bị Khương Tư Nam oanh bay mấy ngàn trượng như lưu tinh, khạc ra máu ngay giữa hư không, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Leng keng leng keng!

Tiên khí quải trượng trong tay Dung Trường Canh bắn ra tiên quang hừng hực vô tận, trực tiếp xạ trên người Khương Tư Nam, nhưng chỉ xoát ra mảng lớn tia lửa, phảng phất đụng vào tường đồng vách sắt, chẳng để lại trên người Khương Tư Nam chút thương tích nào, không tổn hao dù chỉ một cọng lông.

- Làm sao có thể?

Dung Trường Canh thần sắc đại biến, tiên quang bắn ra từ trong quải trượng này ngay cả Chí Tôn linh khí đều có thể xuyên thủng trong nháy mắt, thế mà không cách nào xuyên phá thân thể Khương Tư Nam?

Nhục thân Khương Tư Nam rốt cục cường đại tới trình độ nào?

Nội tâm Dung Trường Canh không khỏi run rẩy, cuối cùng hắn đã hiểu, Khương Tư Nam lấy đâu ra tự tin mà dám lấy một địch hai!

Thì ra, trong bất tri bất giác, thực lực hắn cánh nhiên đã trưởng thành đến cảnh giới khủng bố như thế!

- Giết!

Khương Tư Nam chợt quát một tiếng, khí tức hung hãn trong mắt ngất trời mà lên, lúc này hắn hệt như một tôn sát thần vô thượng, muốn oanh giết Tổ Vân cùng Dung Trường Canh thành thịt vụn.

Khương Tư Nam chưa từng hận ai như hận hai đứa này, nếu không phải Khương Tư Nam kịp thời chạy tới, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng.

Gia gia, đại bá, muội muội, những người này đều là nghịch lân của hắn, ai chạm vào đều tất phải chết!

Vậy nên, Khương Tư Nam mới sẽ phát cuồng như thế, bất chấp hết thảy, muốn đồ sát cho bằng được!

Khương Tư Nam giống như một đạo thiểm điện vàng rực ngang trời xuất kích, lúc này lửa giận cháy ở trong lòng, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh, trong trạng thái đó, tất cả bí ảo của cửu thiên bí thuật bắt đầu cuồn cuộn không ngừng hiện ra trước mặt, khiến hắn tấn tốc tham ngộ được huyền ảo trong đó.

Răng rắc!

Trên người Khương Tư Nam bắt đầu mọc ra lân rồng vàng óng, khí tức bạo trướng, phảng phất có tiên quang thần bí chảy ra từ trong đó, tiếng gầm của Chân Long vô cùng to rõ, Khương Tư Nam oanh ra một quyền, hư không vô tận đều bị áp súc trong một quyền này, cứ thế trút về phía Tổ Vân.

- Cái gì?!

Trong mắt Tổ Vân bố đầy vẻ kinh khủng, dưới một quyền đó, hắn cảm giác như ngạt thở, phảng phất là kiến hôi bò trên đất đối mặt với Chân Long trên chín tầng trời, cả người không khỏi run lên lẩy bẩy.

- Khương Tư Nam, ta không tin ngươi mạnh như vậy! Ta không tin... Đây đều là giả!

Thần sắc Tổ Vân bắt đầu trở nên điên cuồng, nháy mắt liền tế lên vài đạo linh khí phòng ngự cường đại, sau đó cả người bạo lui ra sau, tưởng muốn tránh ra một kích tấn mãnh kia.

Ầm ầm!

Mấy kiện linh khí kia giống như là giấy dán, nháy mắt liền bạo vỡ, trong khi tốc độ quyền đó quá nhanh, ở trong mắt người ngoài, giống như một luồng Chân Long trực tiếp xuyên thủng thân xác Tổ Vân.

Ngay sau đó, trên mặt hắn mang theo vẻ hãi hùng khó mà tin tưởng, ngón tay gian nan chỉ hướng Khương Tư Nam, không thốt được tiếng nào, cứ thế trực tiếp bạo vỡ trong hư không, ngay cả nguyên thần đều hóa thành hư vô!