Lão nhân đảo ánh mắt một vòng, đối với ánh mắt kính sợ của mọi người thoáng có chút hài lòng, lão cười mỉm nói:
- Nếu không ai phản đối, như vậy lão phu sẽ bắt đầu chủ trì khảo hạch.
Trong lòng đám người Vương Quân Bằng âm thầm oán thầm, cho dù chúng ta phản đối thì chẳng lẽ có tác dụng sao? Nếu Linh Đạo Thánh Đường bởi vì bọn họ phản đối mà đổi giám khảo như vậy chẳng phải là sẽ bị thiên hạ chê cười?
Chẳng qua, khi nghe thấy vị lão nhân này nói khảo hạch sắp bắt đầu, tinh thần mọi người lập tức được tập trung cao độ.
Bởi vì bọn họ mơ hồ đoán được, kế tiếp chờ đón bọn họ chính là một cửa ải vô cùng khó khăn.
Vô luận khảo hạch ảo cảnh, hay ý chí trùng kích đều thuộc những cửa ải khó khăn, đặc biệt là ý chí trùng kích đối với những người ít trải qua chém giết, kinh nghiệm sống như Linh Sư mà nói thì đây là một cửa ải khó có thể vượt qua.
Nhưng lão nhân này thoáng lấy tay vuốt chòm râu dài, cũng không phát động một trong hai loại khảo hạch trong truyền thuyết kia, mà chậm rãi nói:
- Các ngươi đến tầng thứ năm này hẳn là đã đoán được một ít thứ. Ha ha... Khảo hạch kế tiếp chính là ý chí trùng kích, lão phu sẽ khu động trận đồ để xem phẩm chất ý chí của các ngươi và sự kiên định của nó.
Mọi người mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi có được đáp án thì vẫn như trước phải hết hồn.
Đặc biệt là một ít người chưa từng trải qua huấn luyện phương diện này thì vẻ mặt càng cười khổ, ngay cả ánh mắt cũng xuất hiện tia ba động bất định.
Lão giả rung đùi đắc ý nói:
- Chẳng qua, trước đó lão phu có một vấn đề cần các ngươi đáp lại. - Lão dừng một chút, nói:
- Các ngươi nghĩ xem, là một gã Linh Sư thì cái gì quan trọng nhất?
Mọi người đưa ánh mắt nhìn nhau, cũng không biết được vị lão nhân này đang muốn làm cái quỷ gì? Thậm chí còn có người nghĩ mình chẳng lẽ gặp phải một kẻ điên?
Đây là bởi vì không ai biết được vị lão nhân này bao nhiêu năm qua ở trong Linh Tháp của Thiên Hạo Thành đã tạo thành tiếng xấu như thế nào? Nếu bọn họ mà biết được chỉ vì lão nhân này đọc sách trong Tàng Thư Các lầu ba sẽ không một ai dám tiến vào bên trong thì sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
- Thế nào? Không ai trả lời sao? - Lão giả mỉm cười, nói:
- Lão phu có thể nói cho các ngươi biết ý chí trùng kích có qua hay không chính là nhờ vào thời gian kiên trì của các ngươi có dài hay ngắn không? Mà nắm giữ quá trình này chính là lão phu.
Tất cả mọi người thoáng rùng mình, ý tứ của lão nhân này không ngờ lại chính là có quá quan hay không không phải là dựa vào phẩm chất ý chí của bọn họ mạnh mẽ tới mức nào, chính là phải xem tâm tình của lão nhân gia ông ấy có cao hứng hay không.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên những tia quang mang tức giận.
Nơi này là chỗ Linh Đạo Thánh Đường khai đàn khảo hạch, trong lịch sử từ trước tới nay đều rất công bình, chưa từng nghe có người nào dùng cảm xúc của mình để chấm điểm. Nếu không như vậy thì làm sao loại khảo hạch thần thánh này có thể được mọi người rất hướng tới?
Chỉ có điều, mặc kệ bọn họ có tin tưởng hay không, vị chủ trì khảo hạch tầng thứ năm này đã chính miệng tuyên bố, khiến cho bọn họ có cảm giác như đánh bạc một lần.
Một vị thiên phú Linh Sư trẻ tuổi trầm ngâm chốc lát, dẫn đầu nói:
- Tiền bối! Vãn bối nghĩ là một Linh Sư thì cái quan trọng nhất chính là trời sinh tinh thần lực lượng mạnh hay yếu, ngày sau ở trên Linh Đạo sẽ tiến được xa hay gần là do trời định, con người rất khó thay đổi.
Lão giả chậm rãi gật đầu, nói:
- Có can đảm trả lời, không tồi. Kế tiếp.
Người này nói có phần đạo lý, lực lượng tinh thần mạnh hay yếu ở một khía cạnh lớn nào đó phải quy cho trời sinh.
Một người lực lượng tinh thần trời sinh cường đại, còn một người trời sinh nhỏ yếu nếu như tu luyện cùng một chỗ, cung cấp tài nguyên và sự chỉ đạo như nhau, vậy cuối cùng người trời sinh tinh thần cường đại nếu không phải là kẻ ngu ngốc thì hắn sẽ vĩnh viễn đạt thành tựu hơn xa người kia.
Giống như một người thân thể cường đại cho đi làm vận động viên, khẳng định so với người gầy yếu sẽ có được thành tích tốt hơn rất nhiều.
Điều kiện tiên thiên vô cùng trọng yếu như vậy, mặc dù nó không quá công bình nhưng chẳng một ai có thể thay đổi.
Mọi người trầm mặc một lát, cuối cùng một người khác lại đi lên nói:
- Tiền bối! Vãn bối nghĩ thuộc tính tinh thần lực lượng của Linh Sư cực kỳ quan trọng, có những Linh Sư có được thuộc tính hiếm thấy thì ở trên Linh Đạo sẽ có được thành tựu vượt xa những người bình thường.
Lão giả đồng dạng cũng chậm rãi gật đầu, chẳng biết có đồng ý hay không mà nói:
- Không tồi. Tiếp theo.
Sau khi hai người trả lời, mọi người giống như bị không khí kích thích, bắt đầu từng người một trả lời vấn đề lão giả nêu ra.
Bọn họ có người đồng ý cơ sở hai người kia nêu ra, cũng có người nói Linh Đạo quan trọng nhất chính là tín niệm, kiên nhẫn, phẩm chất ý chí...
Thậm chí còn có người nói Linh Sư quan trọng nhất chính là truyền thừa, một kẻ có truyền thừa tốt có thể vượt qua người khác phải tốn vô số năm để cố gắng.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi nhíu lại, hắn mơ hồ cảm thấy được, những câu trả lời này chỉ sợ không thể khiến cho lão hài lòng. Hơn nữa, liên tưởng tới biểu hiện quái dị của lão nhân gia ở trong Tàng Thư Các, trong lòng hắn dần xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.
Lão giả nghe mọi người nói nửa ngày, dường như cuối cùng không thấy một ý nào mới, lão mới đưa tay ra ngăn lại, nói:
- Được rồi.
Lập tức, thanh âm của tất cả mọi người dừng lại, ánh mắt bọn họ không hề thay đổi nhìn lão nhân gia ông ấy.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết những câu trả lời của mình có khiến lão giả có hài lòng hay không. Nếu bởi vì trả lời sai lầm mà bị trục xuất khỏi đây sợ rằng ngay cả tức giận tới hộc máu cũng có. Lão giả hơi lắc đầu, trong lòng mọi người lập tức trầm xuống.
- Ài! Câu trả lời của các ngươi tuy rằng nhiều, nhưng không phải câu trả lời mà lão phu muốn. - Ánh mắt của lão chợt lóe lên, nói:
- Còn có ai có câu trả lời mới hơn không?
Lúc này đây, không còn một ai dám làm chim đầu đàn, cho dù là vài tên môn hạ đệ tử đến từ Linh Đạo thế gia cũng không dám tiến lên nói một lời.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, tiến lên một bước, nói:
- Tiền bối! Vãn bối nghĩ đến, Linh Sư quan trọng nhất chính là sức tưởng tượng như thiên mã hành không, không bị trói buộc trong khuôn khổ.
Vương Quân Bằng và Kinh Đào thoáng co giật cơ mặt, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: "Sức tưởng tượng là cái gì? Có thể so sánh với thiên phú bẩm sinh và nỗ lực học tập sao? Ngươi nếu không hiểu thì đừng nói lung tung a, đắc tội với vị lão nhân này thì chẳng thể nào dàn xếp được đâu."
Những người còn lại ánh mắt cũng hơi giật giật, ngoại trừ vài kẻ cá biệt cúi đầu ra, tuyệt đại đa số mọi người đều cười lạnh, nhìn hắn chê cười.
Nhưng mà, làm tất cả mọi người không thể tưởng tượng được chính là, ánh mắt vị lão nhân kia thế mà lại sáng ngời lên.
Lão cười dài một tràng, vỗ tay nói:
- Không tồi. Không tồi. Cuối cùng cũng có người đáp đúng.
Đám người Vương Quân Bằng nhìn cảnh này mà líu lưỡi, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, như vậy mà là đáp đúng?
- Linh Sư! Linh Sư! Sở dĩ có cái danh hiệu này chính là hy vọng Linh Sư có thể trở thành kế nghiệp lại những người đi trước, mở lối cho những người tiếp theo, khai tông lập phái trở thành một đại tông sư.
Nụ cười của lão giả lập tức thu lại, thở dài nói:
- Nhưng trên thực tế, tuyệt đại đa số Linh Sư chỉ biết dựa vào khôn mẫu, không chịu sửa cũ thành mới, cứng nhắc phát triển lên. Hừ! Người như vậy không xứng được gọi là Linh Sư, chỉ có thể gọi là Linh Tượng mà thôi.
Tất cả mọi người đều thoáng sững sờ, cho dù là Doanh Thừa Phong cũng lâm vào trong trầm tư suy nghĩ.
Thanh âm của lão giả không hề đình chỉ, mà tiếp tục nói:
- Linh Đạo chính là đại đạo ở trên thế giới này, chỉ có không ngừng thăm dò, mới có thể lấy thêm được nhiều thành tựu. Nếu mỗi người đều bảo thủ, chỉ biết kế thừa, không sáng tạo ra cái mới. Như vậy trăm ngàn năm sau, Linh Đạo sẽ dần suy thoái, thậm chí cuối cùng còn biến mất.
Phần lớn những người có thiên phú Linh Sư ở đây nghe vậy mà hít sâu một hơi khí lạnh, tuy rằng cảm thấy trong lời nói của lão nhân gia này có chút giật gân, nhưng không biết tại sao ở sâu trong lòng bọn họ lại có chút công nhận.
- Đối với Linh Tượng mà nói, trời sinh hay ngày sau cố gắng đều là hết thảy của bọn họ, bọn họ có thể bằng vào những thứ này để đứng trên đỉnh của Linh Tượng. Nhưng mà đối với Linh Sư chân chính mà nói, sức tưởng tượng phong phú, không bị câu thúc mới chính là cái quan trọng nhất. - Lão nhân hít sâu một hơi, nói:
- Linh Đạo có lịch sử vô số năm, mỗi một loại phí pháp mới sinh ra, hay một loại kỹ xảo mới được phát hiện đều là kết quả lóe sáng của các vị Linh Đạo tiền bối. Ha ha... Chính bởi vì vô số những suy nghĩ chợt lóe sáng lên đó cho nên mới sáng tạo ra thế giới Linh Đạo vĩ đại như bây giờ. Hiện tại... - Lão nhân ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu xa, từ từ nói:
- Các ngươi đã biết cái quan trọng nhất là cái gì rồi chứ?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, mà lúc này bọn họ cũng không biết rằng ở khu vực cao tầng của Linh Tháp, tám người ngồi trên ghế cũng đang suy nghĩ sâu xa.
Hồi lâu sau, Đàm Tinh mới thở dài một tiếng, nói:
- Vũ lão nói rất đúng, chúng ta chỉ có thể coi là Linh Tượng, chứ không thể gọi là Linh Sư.
Vị trung niên mỹ phụ kia cũng chậm rãi gật đầu, nói:
- Không thể tưởng được, Vũ lão không ngờ lại hiểu ra đạo lý này. Ài! Lão nhân gia ông ấy ngừng lại ở cảnh giới tử kim này bao nhiêu năm rồi, thật khó...
Tám người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không dám nói ra bằng lời.
Nếu lão nhân kia thật sự đột phá cảnh giới này, như vậy vận mệnh Thiên Hạo Thành sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Ngay cả là vài người bọn họ cũng không biết đến tột cùng là phúc hay họa.
Chỉ có điều, cách biệt giữa hai cảnh giới này giống như giữa thần và người, vô số Linh Đạo tiền bối đều bị dừng lại ở trên cảnh giới này mà không thể tiến thêm một bước.
Mà Vũ lão dừng lại ở cảnh giới này đã mấy chục năm qua, gần như mọi người đều cho rằng lão cả đời này cũng không thể đột phá. Cho nên, tuy rằng tám người bọn họ phát hiện ra sự khác thường, nhưng chẳng ai dám khẳng định, Vũ lão đến tột cùng là có còn bị vây trong cảnh giới này nữa không.
Bọn họ vài người vẻ mặt không ngừng rối rắm, còn vị lão nhân ở tầng năm kia thì cười ha hả nói:
- Được rồi. Để lão phu xem trí tưởng tượng của các ngươi như thế nào, nghe cho kỹ, nếu trong số các ngươi mà có người làm lão phu hài lòng, như vậy lão phu liền làm chủ cho kẻ đó qua cửa ải này.
Tinh thần mọi người lập tức rung động, thật sự có chuyện tốt như vậy?
Gần như ánh mắt mọi người đều tỏa sáng lên, hơn nữa tim không ngừng đập mạnh.
Một phen nói chuyện của lão nhân mặc dù khiến cho bọn họ khá xúc động, nhưng bọn họ ngay cả danh hiệu cũng chưa đạt được a. Cho dù chỉ là Linh Tượng cũng không tính thì sao có tư cách bàn luận về Linh Sư.
Muốn trở thành Linh Đạo tông sư, trước phải trở thành Linh Tượng rồi hãy nói.
Cho nên, lời đề nghị của lão nhân đối với mọi người có lực hấp dẫn tới cực điểm.
- Ha ha... Vẫn đề của lão phu đưa ra là... - Lão nhân nhìn biểu tình chờ đợi của mọi người, hai bàn tay hơi đảo, phảng phất như dùng một loại ma thuật lấy ra hai quyển sách, dương dương đắc ý nói:
- Lão phu dùng sách trên tay trái, hay sách trên tay phải đánh vào đầu các ngươi, đến tột cùng là cái nào đau?