Doanh Thừa Phong nghe xong tim liền đập thình thịch.
Nói thật, hiện giờ mấy thứ đồ tầm thường không hề được hắn xem trọng nữa, mà dược liệu linh khí đan lô sợ là cũng chỉ có đám lão quái vật Tử Kim Cảnh nơi này nghĩ biện pháp để có được thôi.
Nhưng có một điều duy nhất khiến hắn cảm thấy nghi ngờ chính là, tuy rằng viên thuốc này giúp sức lực tinh thần gia tăng không ít nhưng đối với cường nhân Tử Kim Cảnh thì lại không sinh ra tác dụng gì quá lớn, vậy thì sao nhóm lão quái vật này lại chịu bỏ ra một cái giá phải trả thật lớn như vậy chứ?
Như là nhìn thấu do dự của Doanh Thừa Phong, lão già kia khẽ vuốt râu dài nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi có băn khoăn gì thì cứ nói thẳng đi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Tiền bối, theo tại hạ được biết thì tuy Ngưng Thần đan có hiệu quả vô cùng kè diệu, nhưng đó là đối với cường nhân Bạch Ngân Cảnh hoặc Hoàng Kim Cảnh mà thồi, còn về cường nhân Tử Kim Cảnh thì.
Lão già kia cười ha ha, nói: - Tiểu huynh đệ sai lầm rồi, chỗ trân quý nhất của Ngưng Thần đan không phải là sức lực tinh thần tăng lên, mà công hiệu của loại này chính là có thể làm cho phẩm chất ý chí của con người được rèn luyện. Hắn dừng một chút, lại nói: - Hơn nữa, không có mấy người cường nhân Tử Kim Cảnh chú ý đến hậu bối, vì muốn nuôi dưỡng truyền nhân của chính mình nên bọn họ tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Trong lòng Doanh Thừa Phong tính toán một chút, cuối cùng gật đầu thật mạnh, nói: - Vậy thì làm phiền tiền bối rồi.
Lão già kia cười ha ha, nói: - Tiểu huynh đệ, lão phu giúp ngươi mang những thứ rác này. ồ, mấy thứ này đi định giá bán. Hắn vỗ ngực, cất cao giọng nói: - Giá cả bán ra tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, về phần Ngưng Thần đan này thì xin tiểu huynh đệ hãy giữ gìn kỹ, tối nay cầm danh thiếp của tôi đến tham gia tụ hội của các cường nhân Tử Kim Cảnh.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nhưng một lát sau hắn lại có chút hối hận.
Lão già kia giúp hắn lấy đi toàn bộ những thứ không cần thiết, nhưng lại đưa cho hắn một chiếc nhẫn đồng xanh, ở phía trên là một khối ngọc thạch sáng ngời, mà ở trong khối ngọc thạch kia lại có một ký hiệu 800.
Tất cả vật phẩm này thế mà chỉ bán có 800 linh tệ Long Đằng.
[CHARGE=2.1]
Trong lòng Doanh Thừa Phong nói thầm, nhưng không cách nào xác định được cái giá này có công bằng hay không.
Vì thế hắn âm thầm quyết định, nếu như phát hiện lão già này giở trò thì buổi tối này liền thứ cho hắn không thể phụng bồi.
Sau khi rời khỏi gian phòng, sau nửa canh giờ, quả nhiên trong sân rộng đã bắt đầu đấu giá.
Đúng như lời nói của lão già kia, tuy rằng số lượng bán đấu giá trong này không ít, đối với cường nhân Bạch Ngân Cảnh, thậm chí là cường nhân Hoàng Kim Cảnh mà nói thì đều tương đối hữu dụng.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại không hề động lòng.
Hắn lẳng lặng chờ đợi, hơn nửa ngày trôi qua, vật phẩm bán đấu giá có ít nhất trên trăm vật, nhưng lại không có cái nào làm cho Doanh Thừa Phong động lòng cả.
Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra chỉ có thể ký thác hy vọng vào buổi tối mà thôi.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là, thông qua bán đấu giá, hắn xác định lão già kia cũng không hề làm bộ mà lừa gạt hắn.
Bởi vì giá cả người nọ cho vô cùng công đạo, thậm chí còn còn cao giá hơn cả một ít vật phẩm cao giá nhất sau cùng.
Bán đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành trên đài cao.
Lão già đầu bạc kia cười ha ha mà nói: - Các vị, vật phẩm bán đấu giá kế tiếp tên là Toái Băng Tinh, là một loại khoáng thạch tính hàn, là tài liệu tốt để rèn luyện ra linh khí hệ hàn. Ha ha, nếu muốn có thì mời quý vị phải nắm chặt thời gian và cơ hội.
Hắn vung tay lên, một người cầm khay ngọc đi tới, lóe ra trên trăm viên ngọc trên đó chỉ vẻn vẹn có một hòn đá nhỏ trong suốt khoảng bằng móng tay.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức sáng ngời, tuy rằng hắn chưa từng nghe nói qua Toái Băng Tinh là vật gì?
Nhưng, ở trong đầu hắn, Hàn Băng trường kiếm lại phát ra tiếng kêu to vô cùng vui mừng.
Đây là phản ứng của nhóm linh khí khi cảm ứng được vật phẩm cực kỳ có lợi cho sự trưởng thành của mình.
Sau khi Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương thuẫn thăng đến Bạch Ngân Cảnh đều không thèm để ý tới những thứ đồ tầm thường. Tiến vào hội giao dịch của chiến trường Cổ trong thời gian dài như vậy thì đây là lần đầu tiên khí linh kbtk trở nên kích động như thế.
Lão già trên đài cao cất cao giọng nói:
- Giá bắt đầu của Toái Băng Tinh này là một trăm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn hai mươi, xin mời các bằng hữu báo giá đi.
- 120.
- 140.
- 180.
- Hai trăm.
Sau khi giá đấu giá tăng lên tới hai trăm, lập tức chính là ứng với việc người tham gia cũng ít đi.
Linh tệ Long Đằng quý báu hơn xa so với tưởng tượng của Doanh Thừa Phong, hai trăm linh bút là một số của cải vô cùng lớn, hơn nữa theo như biểu hiện của mọi người thì cái giá của Toái Băng Tinh này đã là cực hạn rồi.
Cho nên, sau khi có người đưa ra cái giá này, trong lúc nhất thời liền trở nên vắng vẻ.
Thần sắc của lão già trên đài cao không hề thay đổi, hắn cười ha ha nói: - Vị tiên sinh này ra giá hai trăm, còn có ai ra giá cao hơn không.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, phát hiện cũng không có người có hứng thú với việc phải có thứ này, trong lòng liền buông lỏng, hô to nói: - Ba trăm.
Hắn thoáng cái liền tăng giá cả lên ngũ thành, nhất thời liền gây nên xôn xao.
Rất nhiều người xoay người nhìn tới vị trí hẻo lánh của Doanh Thừa Phong, nhưng bọn họ có thể thấy, đó là một người có trang phục cũng giống như bọn họ.
- Hừ. Người lúc trước ra giá hai trăm tức giận hừ một tiếng, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn mà nhịn xuống. Từ này có thể bán được hai trăm linh tệ Long Đằng đã là cực hạn ròi. Về phần ba trăm hoặc cao hơn nữa, chỉ cần không phải đầu hỏng thì tuyệt đối không ai dám đáp trả.
Thần sắc lão già trên cao vui vẻ, cười ha ha nói:
- Vị tiên sinh này ra giá ba trăm, còn ai ra giá cao hơn không?
Những lời này của hắn tuyệt đối là hỏi vô ích, người không biết giá thị trường thì không sao. Nhưng nếu đã biết giá cả của vật ấy thì đều ngầm giễu cợt trong lòng.
Một lát sau, Doanh Thừa Phong đã chiếm được Toái Băng Tinh như ước muốn.
Một người hầu bàn đang cầm khay ngọc đi xuống đài cao, gói kỹ Toái Băng Tinh trước mặt Doanh Thừa Phong rồi đưa tới.
Doanh Thừa Phong đưa bàn tay ra, hai đầu ngón tay thoáng đụng chạm trên nhẫn một chút.
Khi nhìn lại phía trên mặt nhẫn một lần nữa, con số nơi đó đã biến thành năm trăm.
Ngắn ngủn chỉ trong chốc lát liền mất đi ba phần tám.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không hề ảo não, chỉ đang nghĩ ra biện pháp làm sao để dung nhập Toái Băng Tinh vào trong Hàn Băng trường kiếm, lúc đó uy năng của kiếm này chắc chắn sẽ càng tốt hơn.
Nếu xuất hiện một bảo vật đệ nhất như vật thì có khả năng sẽ xuất hiện thêm vài món nữa.
Nhưng không biết có phải do vận may của Doanh Thừa Phong đã hết hay sao mà mãi đến cuối cùng hắn vẫn không phát hiện ra vật thứ hai hữu dụng đối với hai.
Đến lúc này hắn đã hoàn toàn tin lời nói của lão già kia, tinh phẩm chân chính tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Khi màn đêm buông xuống, lão già trên đài cao tuyên bố bán đấu giá hôm nay chấm dứt, những người khác cho dù chưa thỏa mãn đều từ lối ra mà đi, ngay cả các cường nhân Hoàng Kim Cảnh cũng không dám lưu lại lâu.
Một lát sau, đám người to lớn như thế đã còn thừa lại không có mấy người.
Một người áo xanh đi tới bên cạnh Doanh Thừa Phong làm ra dấu hiệu mời.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại lấy ra một ngọc bài.
Đây là tín vật của cái vị chuyên gia giám định đã giám định Ngưng Thần đan kia, quả nhiên, sau khi nhìn thấy ngọc bài, sắc mặt người nọ lập tức trở nên cung kính. Chẳng những không đuổi hắn đi mà ngược lại còn cung kính mời hắn đến dưới đài cao.
Doanh Thừa Phong yên lặng quan sát không nói lời nào.
Ở trong này còn có mấy vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh và Hoàng Kim Cảnh chưa từng rời đi, mà sở dĩ bọn họ lưu lại cũng là vì trong tay của bọn họ cũng có một ngọc bài cùng loại.
Rất hiển nhiên, những người này đều là người mang chí bảo giống hắn, cho nên mới có tư cách tham gia giao dịch phía dưới.
Sau một lát, tất cả người trong sân trừ bồi bàn ra chỉ còn lại tám người.
Mà lão già trên đài cao kia lại cười ha ha nói: - Các vị tiền bối, xin mời ra mặt đi.
Cửa chính của các phòng riêng trong sân mở ra, từ trong đi ra từng vị cường nhân có thần thái khác nhau.
Lúc bọn họ xuất hiện, toàn bộ không gian tựa hồ cũng vì vậy mà run nhè nhẹ.
Trên từng người bọn họ đều có được hơi thở hùng mạnh không thể che giấu, tuy rằng hơi thở chỉ là vô ý tràn ra ngoài những cũng đủ khiến đám người Doanh Thừa Phong rét run rồi.
Ánh mắt khẽ quét qua những người này, trong lòng của Doanh Thừa Phong đột nhiên nhảy dựng lên.
Không ngờ vị Tề Thiên Lão Tổ bị bắt rời khỏi Thái Hồ cũng xuất hiện ở nơi này.
Khẽ cúi thấp đầu xuống, Doanh Thừa Phong chỉ hy vọng y phục và áo choàng có thể che lấp thân phận của hắn, để cho đối phương không thể nhận ra lai lịch của mình.
Lão già kia khom người thật sâu, tuy rằng hắn chủ trì bán đấu giá nhưng biểu hiện bây giờ của hắn lại vô cùng khiêm tốn và cung kính.
- Các vị tiền bối, vẫn dựa theo quy củ ngày xưa chứ? Hắn cẩn thận hỏi.
Một lão già trầm giọng nói: - Nếu như quy củ đã kéo dài nhiều năm như vậy thì không cần phải sửa lại, các ngươi chuẩn bị vật gì tốt thì lấy ra đi.
- Vâng. Lão già đầu bạc gật đầu một cái, đột nhiên xoay người, thấp giọng nói: - Các vị, lấy hết các bảo vật của các ngươi ra đi.
Lúc này mấy vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh và Hoàng Kim Cảnh lưu lại đều ép buộc mình giữ bình tĩnh, một vị trong đó lên đài, lấy ra một mặt kính nhỏ.
Khi hắn giải thích xong, mọi người mới hiểu rõ tác dụng thần kỳ của mặt kính này.
Đây là vật phẩm hắn nhặt được trong di tích nào đó, khi hắn sử dụng kính này chiếu xạ chính mình lại có thể xuất hiện một vị vũ giả có cấp bậc tương đương hắn đang chiến đấu với mình.
Tuy rằng vũ giả kia chỉ là một ảo ảnh, hơn nữa thời gian tồn tại lại cực kỳ ít nhưng cũng là một đại sát khí hiếm có.
Người mở miệng nói chuyện chính là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, khi hắn tự thuật thì mọi người lại càng hiểu rõ một chuyện.
Chính là tác dụng của mặt kính này vô cùng kỳ diệu, khi hắn là Bạch Ngân Cảnh thì ảo ảnh xuất hiện trong kính cũng là Bạch Ngân Cảnh, mà sau khi hắn thăng lên Hoàng Kim Cảnh thì nhân vật trong kính liền biến thành cường nhân Hoàng Kim Cảnh.
Tất cả mọi người đều có chút động lòng, nếu như kính này rơi vào trong tay cường nhân Tử Kim Cảnh thì sẽ xuất hiện biến hóa như thế nào nữa.
Vị vũ giả Hoàng Kim Cảnh kia than nhẹ một tiếng, bàn tay âu yếm mặt kính, nói: - Ta cũng đã lớn tuổi rồi, nếu không thể tiếp tục đột phá thì có lẽ mấy năm nữa sẽ xuống lỗ mà thôi. Lão phu không có con cái, cũng không có truyền nhân đời sau, cho nên muốn dùng cái này trao đổi với một viên đan dược có thể giúp tại hạ thăng tiến thêm.