Nhìn thấy Doanh Thừa Phong trầm ngâm không nói, trong lòng của Khải Đặc Nhĩ lại càng thêm sợ hãi.
Hắn biết chính mình có thể sống sót hay không phụ thuộc vào việc mình có ích lợi gì cho người thanh niên này hay không? Nếu khi hắn sống có giá trị hơn chết thì mới có một con đường sống.
Đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm khoanh tay chịu chết, chỉ cần đi vào trong trận đồ thì hắn sẽ có biện pháp bất động thanh sắc kinh động tới ba vị cường nhân cùng cấp với hắn trong gia tộc. Chỉ cần ba người bọn họ liên thủ lại thì nhất định có thể bắt được tiểu tử này.
Cái này không chỉ là cơ hội sống duy nhất của hắn, mà cũng còn là cơ hội chuộc tội duy nhất của hắn.
Hít sâu một hơi, hắn vội vàng nói: - Đại nhân, phía trước có trận đồ do gia tộc ta bố trí, trận đồ này huyền ảo khó dò, nếu là người không biết tiến vào thì sẽ kích hoạt cơ quan. Kẻ nặng bị chết còn kẻ nhẹ thì bị nhốt. Hắn dừng một chút, trộm liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Tiểu nhân có chút hiểu biết đối với trận đồ này, nguyện ý dẫn đường cho đại nhân, cũng có chút hiệu quả.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói: - Quy củ của chiến trường Cổ là không phải cường nhân Bạch Ngân Cảnh thì sẽ không vào được, các ngươi làm sao có thể mang những vũ giả Thanh Đồng Cảnh và Hắc Thiết Cảnh đó vào được.
Khải Đặc Nhĩ giật mình, không thể ngờ được Doanh Thừa Phong lại đi hỏi chuyện không quan trọng như thế này.
Tuy nhiên, thấy sắc mặt của Doanh Thừa Phong dường như không tốt, hắn vội vàng nói: - Đại nhân, chúng ta là mượn danh nghĩa cung cấp người hầu cho nhà trọ mà đưa bọn họ vào đây. Nói tới đây, trên mặt của hắn xuất hiện vẻ chua xót.
Đưa vào gần năm trăm người, nhưng có một phần tư đều ở chỗ này, và lúc trở về nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, không biết gia tộc phải tốn cái giá phải trả nhiều như thế nào mới có thể bình ổn được bất mãn và nghi ngờ khắp nơi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói:
- Ngươi rõ ràng là một vũ giả, vì sao lại có thể sử dụng Phù Lục?
Cái này vừa hỏi mới chính là chỗ mấu chốt, nếu vũ giả bình thường cũng có thể sử dụng được sức lực cường đại mà chỉ có Linh Sư mới có thể vận dụng được thì thế giới này sợ là sẽ náo loạn mất.
[CHARGE=2.1]
Khải Đặc Nhĩ chần chừ một chút, nói: - Đại nhân, thật ra việc này vô cùng đơn gian. Phù Lục của tiểu nhân đều là do lão tổ tự tay sở luyện. Lúc luyện chế đã lấy máu tươi trên người tiểu nhân làm dẫn nên tiểu nhân mới có thể thuận lợi kích phát.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, giờ mới hiểu được lý do vì sao.
Hóa ra là có người luyện chế Phù Lục cho riêng mình hắn, hèn gì lại như thế.
Chỉ có điều phương pháp này lại không hề phổ biến rộng rãi, hơn nữa cũng chỉ có bùa sư cấp cao luyện chế cho vũ giả có cấp bậc không bằng mình mới có thể thành công, cho nên ở hiện thực rất ít khi xuất hiện tình huống tương tự, cũng làm cho Doanh Thừa Phong phán đoán sai lầm.
- Hừ, gia tộc các ngươi đến đây bao nhiêu người, phân bố như thế nào, mau kể lại tỉ mỉ đi.
- Vâng Khải Đặc Nhĩ không dám giấu diếm, nói ra tường tận.
Lúc Doanh Thừa Phong nghe được trong đại trận vẫn còn ba vị cường nhân cùng cấp với hắn liền biết hắn chưa từng nói dối.
- Được rồi, ngươi nói trận đồ này có gì huyền diệu, làm thế nào để thông qua? Doanh Thừa Phong không nhanh không chậm mà nói.
Trong lòng Khải Đặc Nhĩ vui vẻ, vội vàng giải thích tỉ mỉ.
Tuy rằng hắn không phải là Linh Sư nhưng cũng không hề xa lạ đối với trận đồ này.
Đương nhiên, hắn không thể nói ra được quá trình bày trận như thế nào, nhưng phương pháp thông qua thì lại không hề xa lạ.
- Đại nhân, trận đồ này tên là Hắc Ám Khốn Long trận. Phương pháp ra vào vô cùng phức tạp, không chỉ cần nắm giữ rất nhiều khẩu quyết mà còn phải xem sắc trời để mà tính toán.
Khải Đặc Nhĩ thuận miệng nói vào phương pháp tính toán khó đọc, thật cẩn thận nhìn Doanh Thừa Phong.
- Hắc Ám Khốn Long trận sao? Doanh Thừa Phong thản nhiên cười nói: - Quả nhiên ngươi không hề gạt ta, muốn thông qua trận này thì phải sử dụng phương pháp tính toán như vậy cũng không sai. Nhưng Nụ cười trên mặt hắn chợt tắt, nói: - Vì sao ngươi không nói các tính toán đơn giản cho ta biết chứ?
Trong mắt của hắn lóe ra vẻ trào phúng, nói ra một phương pháp tính toán cực kỳ đơn giản.
Sắc mặt của Khải Đặc Nhĩ lập tức như tro tàn, nhìn không có một tia huyết sắc. Hắn dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Doanh Thừa Phong, không thể tin nói: - Không thể nào, không thể nào, làm sao ngươi có thể biết được phương pháp ra vào trận đồ chứ?
Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói: - Ta vốn dĩ không biết, nhưng nếu ngươi nói cho ta biết tên trận đồ thì ta liền biết ngay.
Ở bên trong Thạch Truyền Thừa đạt được từ trên người A Nhĩ Pháp Đặc, thật ra cũng ghi vài loại trận pháp. Bất kể là phương pháp bày trận hay là phương pháp tiến vào, thậm chí cả cách phá giải đều ghi lại thật tỉ mỉ.
Nhưng, trước đây Doanh Thừa Phong cũng không nghiên cứu nhiều về trận đồ nên cũng không thể biết trận độ ở di tích là cái gì. Nhưng giờ phút này biết được tên thì tất nhiên hắn sẽ biết được phương pháp ra vào.
Giữa lão nhân Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao đang vùng vẫy giãy chết tại nơi này và Thạch Truyền Thừa không biết nói kia, Doanh Thừa Phong không chút do dự lựa chọn vế phía sau.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười nói: - Cảm ơn ngươi đã cho ta biết nhiều như vậy, hiện tại mời ngươi lên đường đi.
Hắn chưa nói dứt lời thì Hàn Băng trường kiếm trên đỉnh đầu lập tức mãnh liệt bắn xuống, hàn quang sượt qua một chút, đầu của Khải Đặc Nhĩ lập tức phóng lên cao, một luồng máu tươi phun ra nhuộm hồng cả mặt đất nơi này.
Đường đường là cường nhân Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao một thế hệ nhưng lại chết như thế. Nhìn thi thể của hắn, Doanh Thừa Phong liền có chút cảm thán.
Lúc hắn vừa trở về từ không gian tháp Truyền Thừa, đối mặt với cường nhân Hoàng Kim Cảnh của Hồ Gia ở Thái hồ lại có cảm giác bó tay không có biện pháp, nếu không nhờ có Văn Tinh đột nhiên xuất hiện tương trợ thì hắn căn bản đừng mong có thể báo thù thành công.
Ngày hôm nay, không ngờ rằng khi đối mặt với một vũ giả Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao còn hùng mạnh hơn so với Hồ Gia hắn lại có thể ngay mặt ngênh địch, và cuối cùng là chiến thắng, bị trảm dưới kiếm của hắn.
Sự chênh lệch trong chuyện này cực kỳ to lớn làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Đương nhiên, sỡ dĩ hắn có thể làm được việc này là bỏi vì nhất khí Hỗn Nguyên bạo, nếu không có cái này thì hắn cũng không có khả năng chiến thắng được cường nhân như vậy.
Thu hồi tầm mắt, Doanh Thừa Phong quay đầu nhìn lại một cái, lập tức bắt đầu di chuyển.
Lúc này, bởi vì mất đi sự giúp đỡ và tiếp việc của Hàn Băng trường kiếm nên thế giới Thủy Vụ và thế giới Băng Tuyết không thể duy trì, dần dần tiêu tan.
Trên mặt đất nằm ngổn ngang vô số thi thể, ở bên ngoài thân thể của bọn hồ đều mang một loại sắc thái màu xanh nhạt quỷ dị, đây là đặc thù của việc chết bởi hàn độc.
Doanh Thừa Phong cũng không hề biến đổi sắc mặt vì cảnh tượng này, nếu những người này muốn giết mình thì hắn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nếu hắn không có thủ đoạn nghịch thiên, vậy thì người nằm trên mặt đất để người khác chiêm ngưỡng sẽ chính là bản thân hắn.
Tuy nhiên, tuy rằng những người này chết rồi nhưng linh khí trên người lại không ít. Tuy nói hiện giờ thân gia của Doanh Thừa Phong to, chưa chắc sẽ coi trọng mấy này. Nhưng Khí Đạo tông lại là thế lực lớn, đệ tử môn hạ nhiều vô số, cho dù hắn thu thập nhiều linh khí hơn nữa cũng sẽ không ngại quá nhiều.
Thật ra hắn cũng không phải là tự có loại giác ngộ này. Nhưng Phương Phù đã biểu hiện ra ý nguyện truyền vị trí tông chủ lại cho hắn, cho nên Doanh Thừa Phong cũng sẽ suy tính nhiều hơn cho sau này.
Thân hình hắn khẽ động, ra tay nhanh như điện, lột sạch hết linh khí, chai thuốc và các vật phẩm có giá trị trên người những người đó.
Sau đó, hắn mở ra một túi không gian khác, bỏ toàn bộ tất cả vào trong.
Vào thời khắc này, hắn cảm thấy vui mừng vì đã từng gặp huynh đệ A Nhĩ Pháp Đặc.
Trên người hai người kia đều có được một túi không gian, tuy rằng Doanh Thừa Phong lãng phí mất một cái, nhưng cái còn lại cũng đã trở thành trang bị mới của hắn.
Chính là vì có vật ấy nên hắn mới có thể bỏ hết tất cả đồ vật này nọ.
Thứ ở trên người trên trăm vị vũ sư cấp bậc khác nhau cho dù có kém cỏi thì cũng sẽ có vài món tinh phẩm. Nhưng Doanh Thừa Phong lại không hề tra xét, hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm xong tất cả, hai chân nâng lên, cả người hóa thành một luồng lưu quang bay nhanh về phía xa xa.
Từ trong miệng Khải Đặc Nhĩ hắn đã biết được một ít.
Bốn phía của đại trận đều có một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh thống lĩnh. Tuy rằng là tới từ một gia tộc nhưng canh tranh ở giữa vẫn vô cùng kịch liệt, bốn người này không hề lệ thuộc lẫn nhau, hơn nữa lại có chút hương vị cạnh tranh.
Cho nên sau khi Khải Đặc Nhĩ phát hiện được Doanh Thừa Phong, một lòng mưu đồ Hắc Chướng Kỳ trên người hắn, ra mệnh lệnh cho mọi người xuất trận nhưng lại không thông báo cho ba người khác.
Dựa theo ý nghĩ của Khải Đặc Nhĩ thì hắn rất nhanh sẽ bắt được Doanh Thừa Phong, khi đó truy hồi công lao của Hắc Chướng Kỳ thì sẽ do một mình hắn độc hưởng.
Nhưng kết quả sau cùng lại khác xa so với dự kiến, hắn và một đám cấp dưới đều bỏ mạng ở đồng hoang.
Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, bởi vì bên trong gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp nên ba vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh khác có lẽ trong thời gian sẽ không phái người tới đây thăm dò.
Cho dù bọn họ nhận thấy nơi này có chút không ổn, nhưng cũng sẽ không mạo muội phái người đến khi không có người tới cầu viện.
Nhưng, lúc này lại khác, nếu trong thời gian dài không có liên lạc thì bọn họ nhất định sẽ sai người tới điều tra, và phát giác ra được tình huống dị thường ở nơi này.
Cho nên việc Doanh Thừa Phong cần phải làm bây giờ là nhanh chóng xuyên qua đại trận, tiến vào bên trong di tích.
Tuy nói bên trong di tích của Quỷ Binh Tử Kim Cảnh, mà cái vị lão tổ trong gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc cũng sẽ nhanh chóng tới đây, nhưng Doanh Thừa Phong lại không thể không đi vào.
Bởi vì khí linh của Bá Vương thương lưu lại một chút ý niệm ở trong đầu của hắn nói cho hắn biết, thương linh sắp hoàn thành rèn luyện rồi, nhưng tình huống bên ngoài dường như lại không tốt, có một luồng sức lực mạnh lẽ phong tỏa ở trên khoảng không huyết trì.
Không hỏi cũng biết, cái này nhất định là sức lực của Quỷ Binh Tử Kim Cảnh.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong biết mình không phải là đối thủ của cái này, nhưng hắn lại không thể bỏ qua Bá Vương thương được.
Nếu lão tổ của gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc muốn thu phục Quỷ Binh, vậy thì ở giữa hai người chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Ý nghĩ của Doanh Thừa Phong vô cùng đơn giản, đó là phải thừa nước đục thả câu, chỉ cần lúc hai đại cường nhân giao chiến, vụng trộm lấy đi Bá Vương thương, sau đó cao chạy xa bay là được rồi.
Về phần thắng bại của hai đại cường nhân Tử Kim Cảnh kia thì hắn lại không thể biết được.
Nửa canh giờ sau, hắn lại trở về phía trước đại trận.
Cẩn thận dò xét một lúc, Trí Linh lại trải qua vô số lần suy tính và diễn luyện, hắn hít sâu một hơi, thân hình lại lần nữa hóa thành một bóng đen mờ mịt, cứ như vậy bay vào bên trong đại trận.