Doanh Thừa Phong thân hình nhoáng một cái, đã tới bên cạnh Thẩm Ngọc Kỳ.
Hắn ép giọng thành một đường thẳng, truyền vào trong tai nàng:
- Ngọc Kỳ, đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ có người dám đánh đến nhà sao.
Ở đây chính là đại bản doanh của Linh Đạo Thánh Đường. Ở trong cường giả như mây, càng có chân nhân Linh Tháp tọa trấn trong đó, sao dễ dàng để người ta đến nhà ức hiếp.
Thẩm Ngọc Kỳ ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu. Lúc nàng nhìn thấy Doanh Thừa Phong, trong mắt nhất thời lộ ra thần thái vui mừng cực độ.
Doanh Thừa Phong hi hi cười, giơ tay nắm chặc cánh tay của nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều tràn trề cảm xúc.
Nhưng cũng chỉ trong giây lát, sau đó trên mặt của Thẩm Ngọc Kỳ nhất thời dâng lên chút u sầu, nàng áp giọng nói:
- Thừa Phong, lúc nãy có người đột nhiên xông vào trong tháp. Y chỉ mặt đặt tên muốn gặp sư phụ, hai người vừa nhìn thấy thì liền đánh.
Doanh Thừa Phong nhấp nháy hai mắt, hắn trong lòng cực kỳ buồn bực.
Quả thật là có người đến nhà ức hiếp rồi, nhưng vấn đề là đám cường giả trong tháp tại sao làm ngơ như không thấy chứ.
Quay đầu, tỉ mỉ quan sát, chân mày của Doanh Thừa Phong khẽ chau lại.
Lúc này Hứa phu nhân một tay cầm đoản kiếm, trên kiếm hàn quang cuộn trào, phóng ra hàn ý dày đặc đủ để kết băng người. Trên tay còn lại thì đang càm một cây Hồng Lăng. Hồng Lăng đó lật múa, hóa thành từng đường sóng màu hồng, giống như hỗn thiên lăng trong tay Na Tra, quậy đến trời long đất lở.
Nhưng mặc cho khí công của nàng mạnh thế nào, người đối chiến với nàng vẫn bước chân chuyển động, ngón tay gảy nhẹ, nhất thời hỏa giải hết tất cả thế công.
Nhãn lực lúc này của Doanh Thừa Phong đã cực kỳ cao minh, chỉ xem một lát thì đã biết thực lực của người này thâm sâu khôn lường. Tuy cường giả cấp bậc đó không thể sánh với Võ lão, nhưng tuyệt không thua Tề Thiên Lão Tổ.
Nói cách khác, người trước mặt này có lẽ là một vị cường giả Tử Kim Cảnh.
- Thừa Phong, không được lỗ mãng. Cánh tay nhỏ của Thẩm Ngọc kỳ xoay lại nắm chặc, nàng khẽ nói:
- Chuyện hôm nay có chút kỳ quái, biểu hiện của sư phụ cũng có chút cổ quái, chàng không được tùy tiện nhúng tay vào.
Doanh Thừa Phong không kìm được cười, nói:
- Nàng yên tâm, ở đây còn chưa tới lượt ta nhúng tay vào đâu.
Cường giả Tử Kim Cảnh tuy hào kiệt đương thời, đủ để hoành hành không kiêng kỵ, nhưng cái đó cũng phải xem chỗ nào. Hắn có một dự cảm mãnh liệt, ở Linh Đạo Thánh Đường, Tử Kim Cảnh không phải là mạnh nhất.
- Tốt.
Đột nhiên người giao thủ với Hứa phu nhân cong ngón tay búng ra, một đường ánh sáng có thể dùng mắt thịt nhìn thấy bắn ra từ ngón tay. Đường sáng này đầu tiên là bắn lên Hồng Lăng. Hồng Lăng mềm mại như nước lập tức bị mạnh mẽ bắn ra. Hồng quang khắp trời lập tức bị thu nạp, đường sáng này không ngừng kích bắn, nhanh như tia thiểm điện bắn về phía Hứa phu nhân.
Sắc mặt của Hứa phu nhân hơi đỏ lên, nàng kiều giọng phát ra một tiếng, đoản kiếm trong tay chỉ về phía trước.
Ngay sau đó, đoạn kiểm và điểm sáng chạm vào nhau, cả hai phát ra tiếng vang rất khẽ.
- Chát...
Cơ thể của Hứa phu nhân khẽ rung lên, lảo đảo lui lại sau mấy bước, nhưng vẫn tiếp tục ngăn chặn điểm sáng này.
Người đối chiến với nàng là một người đàn ông trung niên vóc người cao to. Đôi mắt y lóe ra hàn quang làm người ta không dám nhìn gần. Trên người càng có một loại khí thế của người có chức vị cao.
Lúc này hai tay chắp sau lưng, giống như tòa núi cao nguy nga, nhãn thần quét qua, làm người ta không thở nổi.
- Không tệ, người đàn ông trung niên đó cất cao giọng nói:
- Một kích này của ta ngay cả cường giả Hoàng Kim Cảnh cũng chưa chắc có thể tiếp nhận được. Con có thể tinh tiến như vậy, rất giỏi.
Hứa phu nhân thở dài một hơi, cung kính khom người cúi lại:
- Đa tạ cha chỉ dạy.
Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ liếc nhìn nhau, lúc này mới biết người này không ngờ là cha của Hứa phu nhân. Khó trách hai người họ ở đây đánh nghiêng trời lệch đất cũng không có ai ra ngăn cản.
Chỉ là làm Doanh Thừa Phong cảm thấy không hiểu là, biểu tình của cha con này cực kỳ khó hiểu. Chẳng nhưng không có hoan hỷ của sau khi trùng phùng gì, mà ngược lại mơ hồ lộ ra ngăn cách nồng đậm.
- Bạch Đào, cho dù ngươi muốn khảo hạch tài nghệ của Linh Hoàn, cũng nên đến lôi đài, ở đây gây náo loạn gì chứ.
Một giọng nói già nua xa xăm vang lên, sau đó một vị lão đạo nhân chậm rãi bước ra khỏi đám đông.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, hắn lập tức nhận ra thân phận của người này.
Đó chính là vị lão đạo nhân trông coi lôi đài ở Linh Đạo Thánh Đường.
- Thất thúc.
- Thất thúc tổ.
Cha con Hứa phu nhân đồng thời hành lễ với lão, nhưng trên mặt của Hứa phụ lại không có bao nhiêu vẻ xu nịnh lấy lòng.
Lão đạo nhân nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Bỏ đi. Lão ngẩng đầu nhìn Hứa phụ, thần quang trong mắt chợt lóe lên, nhưng chỉ sau giây lấy thì ảm đạm xuống, nói:
- Bạch Đào, lần này ngươi ra ngoài du ngoạn xem ra thu được không ít, chân nhân cũng vui mừng thay.
Hứa Bạch Đào chậm rãi gật đầu, y trầm giọng nói:
- Tiểu chất lần này ra ngoài chơi quả thật có chút tiến bộ, hơn nữa... y dừng lại một chút, nói:
- Tiểu chất còn thu nhập một đồ đệ tốt, tu luyện không tới mười năm, đã từ võ sĩ cấp năm tấn thăng tới Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh. Ha ha, đây mới là thu hoạch lớn nhất chuyến đi này của tiểu chất.
- Cái gì, tu luyện không tới mười năm từ võ sĩ cấp năm tấn thăng tới Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh...
- Đây là tốc độ tấn thăng gì, y ăn gì mà thiên tài địa bảo thế nhỉ.
- Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài.
Trong nhất thời, trong tháp đủ mọi tiếng tranh luận nháo nhào vang lên. Vô số người đều bày tỏ cảm xúc ngưỡng mộ đố kỵ của mình.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhuếch lên, vẽ ra sự trào phúng tinh tế.
Đám người Phong Huống, Đoàn Thụy Tín chính là từ nhỏ tiếp xúc Linh Vũ chi đạo. Bọn họ tu luyện cả đời, hơn nữa phía sau bọn họ còn có Khí Đạo Tông làm hậu thuẫn. Nhưng lúc bọn họ tấn thăng tới Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh, lại cũng là đầu óc trắng xóa.
Mười năm, có thể từ một tiểu võ sĩ chân khí cấp năm tấn thăng tới cường giả đỉnh đỉnh Bạch Ngân Cảnh. Bất luận Hứa Bạch Đào trả cái giá thế nào cũng không thể phủ nhận y là thiên tài xuất chúng.
Nhưng nếu so với Doanh Thừa Phong, tốc độ tu luyện của người này cũng không đáng nhắc đến.
Sắc mặt của lão đạo nhân khẽ biến, trong mắt của lão lóe lên một vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn lên người đám đông.
Ngay sau đó ánh mắt của lão nhất thời dừng lại lên người thanh niên mặc áo trắng ở chỗ không xa.
Tuy Hứa Bạch Đào cũng không có gọi tên, nhưng nhãn lực của lão già này kinh người cỡ nào. Dưới xoay chuyển ánh mắt nhất thời nhìn ra tu vi thật sự của mỗi người.
Mà ở đây, người lạ có tu vi Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh duy chỉ có người thanh niên này.
Mọi người dõi theo ánh mắt của lão. Đám người bên cạnh người thanh niên đó đều không tự chủ nhìn về bên cạnh, rất nhanh, bên cạnh y cũng không có người nào nữa.
Nhưng người này cũng không có luống cuống gì, trên mặt thủy chung mang nụ cười tự tin.
Lúc này tiến lên một bước, thi lễ thật sâu với lão đạo nhân, nói:
- Vãn bối Lương Vĩ Ba tham kiến Thất thúc tổ.
Ánh mắt của lão đạo nhân quét nhìn thăm dò lên người y một lát, đột nhiên nói:
- Bạch Đào, hôm nay ngươi dẫn y đến đây là ý gì?
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh, lại ngay lúc này kéo đến Linh Đạo Thánh Đường, quả thật làm cho người ta nghi ngờ.
Quả nhiên Hứa Bạch Đào lặng lẽ cười, nói:
- Thất thúc, ông quả nhiên thần mục như điện. Tiểu chất dẫn y đến là muốn giành lấy một danh ngạch tham giao vào linh địa. Ha ha, tiểu chất bảo đảm, thiên phú và tiềm lực của y đều là hiếm thấy, chỉ cần có cơ duyên ngâm mình trong linh địa, vậy sau này đột phá tới Tử Kim Cảnh tuyệt đối là chuyện chắc chắn.
Sắc mặt của lão đạo nhân khẽ động, xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường.
Tử Kim Cảnh, đây là cảnh giới mà mọi người đều hướng tới. Nhìn người thanh niên mặc áo trắng này cũng khoảng ba mươi. Nếu y có thể trong linh địa tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh đỉnh đỉnh. Vậy dốc lòng bồi dưỡng thêm nữa, đột phát tới Tử Kim Cảnh chỉ sợ không phải chuyện khó gì.
Trên mặt của Hứa phu nhân đột nhiên lóe lên vẻ ưu tư nhàn nhạt. Đồng thời trong ưu tư này còn có chút thương cảm không để lại vết sẹo.
Lão đạo nhân than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói:
- Bạch Đào, ngươi dẫn y đến tất nhiên là một chuyện tốt. Nhưng lần này mười người đại diện cho bổn vực xuất chiến sớm đã phân chia rồi. Ngươi lại muốn cướp lấy danh ngạch từ trong tay ai chứ.
Tiến vào linh địa hấp thụ linh lực thiên địa, tấn thăng Hoàng Kim Cảnh đỉnh đỉnh, đây là kỳ ngỗ mà mỗi một cường giả đều thiết tha mơ ước.
Bởi vì cái này cũng không chỉ đơn thuần tấn thăng chân khí, hơn nữa trong quá trình tấn thăng, còn có lĩnh ngộ bất ngờ về linh lực thiên địa. Cái này có giúp đỡ rất lớn cho xung kích Tử Kim Cảnh sau này.
Cho nên bất luận người có tư cách đều sẽ ghi nhớ chuyện này, và tuyệt đối không muốn từ bỏ.
Linh Đạo Thánh Đường tuy là thế lực cường đại nhất trong linh vực, nhưng lại cũng không thể một tay che trời
Ngoại trừ hai danh ngạch thuộc về Linh Đạo Thách Đường, tám danh ngạch còn lại lần lượt thuộc về tám thế lực đại siêu việt. Trong những thế lực này, đều có ít nhất cường giả Tử Kim Cảnh trở lên tọa trấn.
Trong Linh Vực, ngoại trừ Linh Đạo Thánh Đường ra, thế lực của họn họ là mạnh nhất.
Hứa Bạch Đào khẽ mỉm cười, nói:
- Thất thúc, chẳng lẽ ông đã quên, trong tay của tổ gia chính là đang nắm giữ một tờ danh ngạch.
- Hừ, ngươi cũng đừng nghĩ, lão đạo nhân trợn mắt, nói:
- Danh ngạch này là của Linh Hoàn, người khác đều không thể.
Chân mày của Hứa Bạch Đào khẽ chau lại, nói:
- Thất thúc, thiên phú của đứa trẻ Vĩ Ba này cực kỳ cao, nếu toàn lực ủng hộ nó, cho dù cảnh giới của lão nhân gia tổ gia cũng có thể xung kích một chút. Nhưng nếu bó bỏ qua cơ hội này sợ sẽ làm chúng ta hối tiếc cả đời.
Lão đạo nhân trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Chuyện này liên quan trọng đại, đợi ta bẩm rõ chân nhân, để lão nhân gia ông ta quyết định vậy.
Trong đôi mắt của Hứa phu nhân chợt lóe ra chút bi thương, nàng cúi đầu vành mắt đỏ lên.
Lão nhân gia phụ thân từ nhỏ cũng không cận kề với nàng. Lần này đi xa trở về, chuyện đầu tiên lại muốn sắp xếp đệ tử mà ông mới thu nhận vào linh địa. Vì để đạt được mục đích, tựa hồ cả tiền đồ của nàng cũng có thể đem hy sinh.
Tuy cảm tình của nàng đối với phụ thân cực kỳ thắm thiết và phức tạp, nhưng cũng chính vì vậy trong lòng nàng dũ phát đau khổ.
Bỗng nhiên một cánh tay nhỏ nhắn ấm áp chìa ra.
Hứa phu nhân ngẩn ra, nhất thời nhìn Thẩm Ngọc Kỳ đi tới bên cạnh mình, và nắm chặc tay nàng. Tuy tiểu cô nương không có nói chuyện nhưng vẻ quan tâm trong mắt nàng lại hiện lộ rõ ràng.
Và đồng thời, nàng cũng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Lúc nhìn thấy bóng người này, đôi mắt của nàng bỗng nhiên sáng lên. Không biết tại sao, trong lòng tự nhiên có một cảm giác khó hiểu, cái bóng vừa nãy nhất thời biến mất không thấy bóng dáng.