Chương 651: Luyện ngục kỵ sĩ
Ánh sáng tàn dư lượn lờ trước mắt, năng lượng không gian rung chuyển xung quanh người giống như gợn sóng.
Hai mắt Doanh Thừa Phong híp lại, trong ánh sáng vận chuyển, cho dù mở to hai mắt, cũng đừng mơ nhìn thấy bất kỳ vật gì, bởi vì tất cả mọi thứ đập vào mắt đều sẽ biến thành biển ánh sáng vô tận.
Xuyên qua không gian, căn bản là không thể cảm ứng được thời gian, dường như chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, lại như thể đã trải qua mấy năm, loại cảm giác này khiến cho người ta như trong mộng, vô cùng khó chịu.
Doanh Thừa Phong mơ hồ biết được, do hắn không thể nắm giữ không gian. Nếu như hắn khống chế được không gian, thì chắc chắn sẽ không có cảm giác bất lực như vậy.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt biến thành ảm đạm, Doanh Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục hắn đã tới Thánh Vực trong truyền thuyết, nghe nói linh lực trời đất ở nơi đây nhiều hơn Linh Vực rất nhiều. Hơn nữa, nơi này còn có vô số bảo vật, dùng không hết, chính là thánh địa tu luyện tốt nhất trên thế giới.
Hắn trợn tròn hai mắt, tò mò đánh giá bốn phía.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ ngơ ngác.
Khắc sâu vào tầm mắt hắn, làm gì có Thánh giáo Quang Minh hùng vĩ như trong tưởng tượng. Nơi này rõ ràng là một vùng đất khỉ ho cò gáy.
Ở xung quanh hắn, tất cả đều là nham thạch màu đỏ sậm, ngoại trừ nham thạch ra, thậm chí hắn còn không thấy bất kỳ sinh vật sống nào. Mà màu sắc trên tảng đá, càng khiến hắn hãi hùng.
Hắn mơ hồ cảm ứng được, trên mỗi một khối nham thạch ở nơi đây, dường như đã từng diễn ra những trận tàn sát thảm khốc, vô số máu tươi rơi xuống, khiến nham thạch nhuộm thành màu sắc như vậy.
Tuy hắn chưa bao giờ đến Thánh giáo Quang Minh, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, nếu đã được xưng là Quang Minh, thì chắc chắn không thể thành lập tổng đàn tại nơi đất cằn sỏi đá tràn đầy hung bạo như thế này.
Hơn nữa, ở nơi đây lại chỉ có một mình hắn, bất kể là Kim Đào hay Văn Bồ, thậm chí là hơn một trăm kỵ sĩ Tử Kim Cảnh đều không thấy tung tích.
Hít sâu một hơi, hắn hơi nhăn mặt, bởi vì hắn cảm nhận được, trong không khí nơi này, dường như tràn ngập khí tức lưu huỳnh, mùi vị này vô cùng khó ngửi, nếu người bình thường chờ đợi ở đây trong khoảng thời gian dài, thậm chí có khả năng ngạt thở mà chết.
Tuy nhiên, dù thế nào thì hắn cũng là một cường giả Hoàng Kim Cảnh, tuy mùi khó ngửi, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn với hắn.
Chỉ có điều, đảo mắt một vòng, nhìn cái nơi vô cùng kỳ quái này, lập tức hắn đề cao cảnh giác.
Khẽ lật cổ tay, đồng thời lấy Lang Vương Thuẫn và trường kiếm Hàn Băng ra. Trên lưng còn khoác Hắc Chướng Kỳ.
Hoàn cảnh nơi này quá ác liệt và quỷ dị, Doanh Thừa Phong không thể không đề phòng.
Hai mắt sáng ngời nhìn bốn phía, một lúc lâu sau, hắn vẫn không nhìn thấy bất kỳ dấu tích sinh mạng nào tồn tại.
Nơi xa xôi truyền đến một tiếng nổ, có thể nhìn thấy từng làn tro bụi cuộn lên từ phía xa. Nhưng Doanh Thừa Phong nhìn về nơi đó liền biết mấy thứ này là do tự nhiên hình thành, không phải do con người tạo nên.
Trong nháy mắt đi tới một nơi quái dị như thế này, bất luận là ai cũng đều phải cảnh giác.
Đột nhiên, phía xa có một tia sáng trắng từ trên trời giáng xuống.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, tất nhiên hắn nhận ra tia sáng màu trắng này. Đây là ánh sáng vận chuyển của Thánh giáo Quang Minh, cũng chỉ có Thánh giáo Quang Minh, mới có sức mạnh ánh sáng tinh thuần như thế.
Dưới chân hơi dùng sức, thân hình của hắn chạy tới như bay.
Mặc dù hắn không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên khiến hắn tách khỏi đám người Văn Bồ, và một mình lẻ loi đến chỗ này. Nhưng, nếu Thánh giáo Quang Minh sai người tới cứu, thì oán giận trong lòng hắn liền vơi đi một nửa.
Nhưng mà, ngay khi hắn sắp tới gần, bước chân chợt dừng lại. Bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ, bên trong ánh sáng này, không có Kim Đào, cũng không có Văn Bồ yêu kiều.
Trong đó, là một nam kỵ sĩ tóc đỏ mà hắn chưa gặp bao giờ.
Khí tức người này cực kỳ mãnh liệt, tuy không đạt tới mức Linh Tháp chân nhân và cường giả Tước Vị, nhưng khí tức ánh sáng thuần khiết tạo nên áp lực vô cùng lớn, thậm chí uy hiếp cường đại hơn Đại Trưởng lão vài phần.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than, thực lực của Thánh giáo Quang Minh thật sự là sâu không thể lường, một người tùy tiện đi ra, chính là cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh.
Đây thật sự là đỉnh cao Tử Kim Cảnh, chỉ cần thêm nửa bước nữa, là có thể thăng tiến đến Tước Vị.
Sức mạnh ánh sáng quanh người kỵ sĩ tóc đỏ tiêu tan, gã đảo mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Doanh Thừa Phong xoa đầu, nói:
- Ông là ai?
Xem bộ dáng người này, hẳn phải là một gã kỵ sĩ trong Quang Đoàn Thánh giáo. Mà muốn mưu đồ cướp đoạt Linh Vực Sơn Hà Đồ trên người hắn, chính là những Kỵ Sĩ Vương. Có trời mới biết kỵ sĩ này có phải là sát thủ do những người đó phái tới hay không, đương nhiên hắn phải thận trọng rồi.
Kỵ sĩ Tóc đỏ nhíu mày, đôi mắt của gã chợt lóe sáng, hai con ngươi lấp lánh như hai bóng đèn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, chân khí trên người bắt đầu khởi động, sức mạnh tinh thần từ từ chuyển động, chỉ cần người này có bất kỳ biểu hiện thù địch gì, hắn sẽ ra tay trước.
Tuy thực lực người này rất mạnh, chính là một đỉnh cao Tử Kim Cảnh cường đại hơn cả Đại Trưởng lão.
Nhưng, sau khi tác chiến với Kim Cương Vương, khi đối mặt cường giả cấp này, Doanh Thừa Phong đã không sợ hãi nữa rồi.
- Trên người của ngươi cũng có sức mạnh ánh sáng, nhưng tu vi lại chỉ là Hoàng Kim Cảnh.
Ánh sáng trong mắt kỵ sĩ tóc đỏ thu lại, trầm giọng nói:
- Một kỵ sĩ Hoàng Kim Cảnh, vì sao phải tiến vào luyện ngục kỵ sĩ?
Cổ họng Doanh Thừa Phong hơi giật giật, tuy hắn không biết luyện ngục kỵ sĩ là nơi nào, nhưng nếu tên là luyện ngục, thiết nghĩ không phải là thánh địa để nghỉ ngơi rồi.
Ôm quyền thi lễ về phía đối phương, Doanh Thừa Phong cười khổ nói:
- Tại hạ là kỵ sĩ dự bị của Thánh giáo, đang tiến hành vận chuyển vượt giới, không biết tại sao lại đến nơi này.
- A!
Kỵ sĩ tóc đỏ kinh ngạc hô lên một tiếng, trong ánh mắt từ từ hiện lên vẻ thuơng hại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hơi trầm xuống, nói:
- Luyện ngục kỵ sĩ là nơi như thế nào, kính xin các hạ nể mặt Quang Minh Chi Thần, chỉ giáo một chút.
Trong lòng hắn không tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần chút nào, có điều, nếu gọi tên của ông ta lại có lợi cho hắn thì hắn cũng sẵn lòng gọi mấy chục lần một ngày.
Vẻ mặt kỵ sĩ tóc đỏ liền nghiêm nghị, gã trầm giọng nói:
- Thần Quang Minh ở trên, nếu đã là môn hạ đồng môn, tất nhiên không thể từ chối chuyện nhỏ nhăt này.
Dừng một chút, hắn giải thích:
- Luyện ngục kỵ sĩ là nơi kỵ sĩ đỉnh cao Tử Kim Cảnh chúng ta tiến hành thí luyện, cố gắng đột phá, nơi này nguy cơ trùng trùng, không có tu vi đỉnh cao Tử Kim Cảnh, căn bản không nên tới chỗ này.
Nói đến câu sau cùng, gã không kìm nổi oán giận một câu.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Cường giả Tử Kim Cảnh đột phá?
- Không sai!
Kỵ sĩ tóc đỏ cất cao giọng nói:
- Đây là một thế giới tà ác, bên trong có vô số sinh vật tà ác hùng mạnh, chúng ta tới đây! Là để chiến đấu với những sinh vật này, trong giờ phút sinh tử thể ngộ con đường vô thượng. Nếu có thể lĩnh ngộ, sẽ đột phá tới Tước Vị, từ đó xé rách không gian để rời đi.
Ngữ khí của gã dần dần trở nên cuồng nhiệt, ngay cả ánh mắt cũng có vẻ điên cuồng.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Nếu như không thể đột phá thì sao?
Kỵ sĩ tóc đỏ không do dự nói:
- Nếu không thể khám phá, dĩ nhiên sẽ phải lưu lại đây vĩnh viễn rồi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mắng, ngay cả cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh cũng phải trải qua thời khắc sinh tử ở nơi này, vậy thì một Hoàng Kim Cảnh như hắn đến chỗ này, và gặp phải những sinh vật tà ác khủng bố, chẳng phải chỉ có thể sợ hãi chạy trốn sao. Sợ thì sợ, đến lúc đó ngay cả chạy trốn hắn cũng không thể làm được.
Sau một lát, hắn trầm giọng nói:
- Muốn đột phá tới Tước Vị, không nhất thiết phải sử dụng phương pháp cực đoan như vậy.
Xoay chuyển ánh mắt, hắn chậm rãi nói:
- Theo tại hạ biết, quan sát biến hóa không gian, cũng có thể cảm ngộ.
Kỵ sĩ tóc đỏ cười khanh khách, nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng tỷ lệ cảm ngộ thông qua quan sát quá nhỏ, ta đã quan sát suốt ba mươi năm, nhưng hoàn toàn không đạt được bất cứ kết quả gì.
Hắn thở dài một hơi, nói:
- Tiến vào luyện ngục kỵ sĩ là cơ hội đột phá duy nhất của ta.
Trong lòng Doanh Thừa Phong trầm xuống, hắn nghĩ tới lão A Nhĩ Pháp Đặc.
Trong tay vị đỉnh cao Tử Kim Cảnh hùng mạnh có một viên đá định vị, cho dù như vậy, hơn một trăm năm vẫn không thể đột phá.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy quan sát biến hóa không gian cũng có thể cảm ngộ, nhưng giống như kỵ sĩ tóc đỏ nói, tỷ lệ thành công không lớn.
Tuy nhiên, dù sao cũng là một cơ hội, so với việc không có cơ hội vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cho nên, vì linh hạch trong cơ thể thú tinh linh, những cường giả Tử Kim Cảnh sẽ vô cùng khẩn trương và chờ đợi.
Kỵ sĩ tóc đỏ tiến lên, nhìn Doanh Thừa Phong, lắc đầu, nói:
- Có lẽ là dị biến không gian, cho nên mới vận chuyển ngươi tới nơi này. Hài, vận may của ngươi, không phải rủi ro bình thường.
Lập tức sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên khó coi, hắn thầm nhủ, cái gì vận khí rủi ro, chắc chắn do cái đám kỵ sĩ chết tiệt giở trò.
Trước khi rời khỏi, một kỵ sĩ đưa cho hắn một tấm thẻ chứng minh, nếu hắn đoán không sai, nguyên nhân tiến vào nơi đây, chính là do tấm thẻ chứng minh.
Chỉ có điều, một số người trong Thánh giáo có thể ra tay can thiệp trong tình huống như vậy, năng lực cường đại đó đã vượt ra khỏi tính toán của Doanh Thừa Phong.
Kỵ Sĩ Vương thống lĩnh hàng triệu kỵ sĩ Tử Kim Cảnh, quả nhiên đều là một tập thể cường đại, và tiểu nhân đáng chết.
Nếu kỵ sĩ tóc đỏ trước mặt biết hắn bất kính với Kỵ Sĩ Vương như thế, nhất định sẽ ra tay giáo huấn nghiêm khắc. Nhưng lúc này gã lại khẽ lắc đầu, lấy mấy tấm Phù Lục từ trong ngực đưa ra trước, nói:
- Khi tiến vào đây ta mang theo trái tim quyết tử, không thành công thì thành nhân, cho nên không thể giúp ngươi điều gì, mấy thứ này sẽ có tác dụng đối với ngươi, ngươi giữ chúng đi.
Doanh Thừa Phong yên lặng nhận lấy, nói:
- Đa tạ.
Kỵ sĩ tóc đỏ than nhẹ một tiếng, nói:
- Hãy tự thu xếp cho tốt.
Dứt lời, hắn bước dài một bước, đi nhanh trên nham thạch màu đỏ, không lâu sau đã mất dạng.
Doanh Thừa Phong hơi do dự, ném Phù Lục trong tay xuống rồi chôn chúng vào lòng đất.
Mặc dù kỵ sĩ này không giống người xấu, nhưng hắn đã bị lừa một lần nên không muốn tiếp tục mạo hiểm.
Khẽ cười lạnh, hắn thò tay lấy Sơn Hà Đồ ra.
Những tên ngu ngốc, ném hắn vào không gian cổ quái này, nhưng chỉ cần có Sơn Hà Đồ, hắn muốn đi ra ngoài sẽ dễ như trở bàn tay.