Tạo Thần

Chương 661: Giết






Chương 661: Giết

- Ngươi đang làm gì đó?

Nữ kỵ sĩ chợt quát lên:

- Cái gì con cưng của đất.

Kỵ sĩ bay tới thở gấp một hơi, vui vẻ nói:

- Quái thú kim cương lại là con cưng của đất.

Lập tức ánh mắt của mấy kỵ sĩ sáng lên, một người nói:

- Ngươi chắc chắn không?

Kỵ sĩ kia đặt thẳng bàn tay lên trước ngực, gã nói nghiêm túc:

- Lấy danh nghĩa của Quang Minh Chi Thần xin thề, quái thú kim cương đúng là con cưng của đất.

Mấy kỵ sĩ nhìn nhau, tràn ngập niềm vui bất ngờ.

Hôm nay bọn chúng tổn thương thê thảm, cơ hồ đã đến mức khó có thể tiếp tục. Khi mới tiến vào, bọn chúng vô cùng tự tin, thậm chí từ đáy lòng còn oán trách, những Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ thật sự là chuyện bé xé ra to.

Nhưng lúc này, bọn chúng đã mất đi sáu người, bốn người còn lại đã không mấy hy vọng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng nếu như vậy trở về, chắc chắn bọn chúng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Nhưng, nếu bọn chúng phát hiện con cưng của đất, và truyền tin tức này về, chăc chắn là có công chuộc tội. Cho dù vì vậy mà khiến Doanh Thừa Phong chết đi, bọn chúng cũng sẽ không bị liên lụy.

- Các ngươi đang làm gì đó, Doanh Thừa Phong đâu?

Rốt cuộc kỵ sĩ vừa bay tới cũng bình tĩnh lại, hắn kinh ngạc hỏi:

- Tại sao lại thiếu một người?

Khi đang hỏi đến đây, trong lòng gã chợt nảy ra một ý nghĩ vô cùng kỳ quái.

Đồng bọn đã bị cái tên Doanh Thừa Phong vừa mới thăng tiến Tử Kim Cảnh giết chết. Nhưng, ý nghĩ này bị gã vứt bỏ ngay tức khắc, bốn đồng bọn đỉnh cao Tử Kim Cảnh bao vây, làm sao tên tiểu tử kia có thể có năng lực thực hiện việc đó.

Nhưng mà, ánh mắt của hắn chợt thay đổi. Bởi vì hắn đã nhìn thấy vẻ xấu hổ trong ánh mắt ba tên đồng bọn.

Hắn sợ hãi hỏi dồn:

- Tiểu tử kia lợi hại như vậy sao?

Một kỵ sĩ khác nhìn xuống phía dưới một chút. Nói:

- Chắc chắn trên người Doanh Thừa Phong có bảo vật. Hắn bố trí ảo cảnh ở đây, hơn nữa còn là ảo cảnh chân thực trong truyền thuyết, mặc dù ba người chúng ta thoát ra được. Nhưng...


Kỵ sĩ hít một hơi khí lạnh, thì thào nói:

- Ảo cảnh chân thật, trên người của hắn lại có bảo vật như vậy. Hài... Cái tên đáng chết, thật khó lường.

Mấy người im lặng không nói, trong lòng cùng thầm rủa.

Nếu sớm biết trên người của Doanh Thừa Phong có nhiều bảo vật, làm sao có chuyện bọn chúng thảm hại như thế.

Chính là vì ngay từ đầu đã không coi hắn ra gì, cho nên mới dẫn đến cục diện thê thảm như hiện tại.

"Gừ..."

Phía xa, vang lên tiếng rống thô bạo, một màn sương đen cuồn cuộn bay đến.

Nữ kỵ sĩ đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:

- Các vị, nếu chúng ta có thể trở về. Hãy nói rằng Doanh Thừa Phong gặp phải quái thú con cưng của đất, hai bên giao chiến, đã bị quái thú giết chết.

Một người khác chậm rãi gật đầu. Nói:

- Không sai. Chỉ cần chúng ta bẩm báo việc phát hiện con cưng của đất, cũng có thể tránh được sự trừng phạt lần này.

Bốn người bọn chúng từ bỏ ý định bắt giữ Doanh Thừa Phong. Nếu tiểu tử này bày ra ảo cảnh tại nơi đây, vậy hãy để cho hắn cùng với cự thú khủng bố và vô số quỷ binh chém giết lẫn nhau.

Cho dù tên tiểu tử này có sức mạnh cường đại hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Tuy nhiên, ngay khi bọn chúng sử dụng sức mạnh ánh sáng muốn rời khỏi, đột nhiên những cây đại thụ trên mặt đất vọt cao lên, từng cành cây nhanh chóng lan tràn, nhanh như chớp quấn chặt lấy bọn chúng.

Mấy tên kỵ sĩ sợ hãi hô to, bọn chúng giờ mới biết, vốn dĩ vẫn bị vây trong ảo cảnh như trước.

Thật ra, phạm vi ảo cảnh mà Doanh Thừa Phong có thể khống chế chỉ có 350 trượng mà thôi, nếu như mấy kỵ sĩ này ra khỏi phạm vi, tất nhiên không thể vây khốn bọn chúng.

Nhưng, những người này sử dụng sức mạnh ánh sáng bay giữa không trung, mà bọn chúng lại không phải thật sự ngự không mà đi, dừng lại ở độ cao cách mặt đất chỉ hơn hai mươi trượng.

Lúc trước Doanh Thừa Phong không phát động, bởi vì hắn không nắm chắc một lần có thể lưu lại ba người.

Nhưng, lúc này khi thấy bốn người bọn chúng sắp rời đi, chỉ còn cách ra tay ngay lập tức.

Bốn kỵ sĩ đều gầm lên giận dữ, ánh sáng Linh Binh trong tay phóng xuất ra, chặt đứt từng cành mây ảo hóa.

Tuy nhiên, ngay khi bọn chúng muốn tiếp tục bay cao, đột nhiên trong hư không phát ra một tiếng nổ như sấm. Chính giữa bốn người bọn chúng phát ra một chút ánh sáng, sau đó một dòng khí cuồng bạo ầm ầm tản ra, bao kín bốn người bọn chúng vào trong đó.

Đó là một sức mạnh diệt tuyệt long trời lở đất, khi luồng sức mạnh này phóng thích, toàn bộ không gian đều bị chấn động.

Ảo cảnh do Doanh Thừa Phong dày công xây dựng từ việc sử dụng đồ trang sức, áo giáp và Linh Hoa, dưới sóng xung kích hung bạo không còn sót lại chút gì, phạm vi bao phủ mấy trăm trượng đều nổ tung.

Giơ cao tấm khiên, Doanh Thừa Phong cố gắng cuộn tròn dưới Lang Vương Thuẫn, đồng thời phóng thích toàn bộ sức mạnh bảo vệ và linh giáp trên người, vất vả chống đỡ.
Nhưng, hắn kinh hãi phát hiện ra rằng, bất kể là áo giáp hay là tấm khiên, dường như đều không thể ngăn cản toàn bộ luồng sức mạnh này.

Một luồng sức mạnh hủy diệt kỳ quái xâm nhập thân thể, bào mòn tính mạng của hắn.

Đột nhiên một tượng gỗ nho nhỏ trong đầu phát ra ánh sáng, hấp thu luồng sức mạnh hủy diệt. Chỉ trong một khắc, tượng gỗ đã bị thương tích đầy mình.

Thân hình Doanh Thừa Phong bay ngược về sau, thi triển tốc độ cực hạn, rốt cục thoát khỏi khu vực vụ nổ.

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt không còn giọt máu.

Vừa rồi vật hắn ném ra chính là Lôi Chấn tử, nghe nói vũ khí bá đạo này có thể giết chết cường giả Tử Kim Cảnh, cũng là bảo vật hắn lấy được trên người Tiết Văn Khản, cường giả lợi hại nhất trong Thông Thiên Lĩnh.

Trước đây, Tiết Văn Khản sử dụng một viên Lôi Chấn tử, dễ dàng giết chết quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.

Mà hiện giờ Doanh Thừa Phong lại buộc chặt bảy viên Lôi Chấn tử lại với nhau, và kích nổ.

Sau khi bảy viên Lôi Chấn tử cùng phát nổ, uy năng cường đại được phóng thích, đã không còn là phép cộng nữa, mà tăng gấp bội, do thay đổi về lượng dẫn tới biến đổi về chất, sinh ra lực sát thương vô cùng khủng bố, ngay cả bản thân Doanh Thừa Phong cũng suýt chút nữa thì mất mạng.

Cũng may trên người hắn còn có tượng thế thân chặn lại cho hắn, nếu không lần này e là thật sự phải để lại cái mạng nhỏ này ở nơi đây rồi.

Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong nhíu mày.

Bởi vì hắn nhìn thấy một bóng người bay ra từ trong khu vực vụ nổ, tuy bóng người lảo đảo, dường như đã bị trọng thương, nhưng dù sao vẫn là thoát khỏi khu vực chết chóc.

Trong lòng hắn thất kinh. Không ngờ kỵ sĩ trong thánh giáo Quang Minh lại cường đại như thế. Vẫn có thể sống sót sau vụ nổ mãnh liệt như vậy.

Tuy nhiên, lúc này trong lòng hắn đã chủ tâm giết người, làm sao có thể để cho tên đó trốn thoát.

Khẽ lay động cánh tay. Bá Vương thương hóa thành giao long màu đỏ, bay nhanh về phía bóng người kia.

Người nọ cảm ứng được thế thương khủng bố, duỗi tay vung lên. Một tấm khiên dựng thẳng trước người, trên tấm khiên nổi lên một ảo ảnh hai cánh thiên sứ, tán phát sức mạnh ánh sáng.

Doanh Thừa Phong ngưng tụ ánh mắt, hắn liền nhận ra.

Người này chính là nữ kỵ sĩ duy nhất trong mười kỵ sĩ, tấm khiên trong tay ả vốn dĩ là một linh khí siêu phẩm, thảo nào có thể thoát thân.

"Thình thịch..."

Sau tiếng nổ lớn, Bá Vương thương không thể xuyên qua tấm khiên, nhưng sức mạnh trên thương lại dồn hết lên kỵ sĩ kia.

Ả mở miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Nhìn chằm chằm Doanh Thừa Phong, không nói lời nào liền xoay người bỏ chạy.

Mười kỵ sĩ đến nơi đây, nhưng hiện giờ ngoại trừ ả ra. Chín người còn lại đều đã chết. Tuy rằng ả hận Doanh Thừa Phong thấu xương. Nhưng cũng không dám trêu chọc tiểu tử khủng bố này nữa.

Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, sức mạnh tinh thần điên cuồng truyền vào trong đồ trang sức.

Ngay sau đó. Một luồng sức mạnh tinh thần hùng mạnh nén ép thành một cây châm vô hình, nó bay xuyên không gian, trong nháy mắt đã đuổi kịp nữ kỵ sĩ đang chạy trốn, đâm mạnh vào tinh thần của ả.

- A!

Kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, lúc này, ả chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, ngay cả chân khí trên người cũng không thể khống chế.

Ả té mạnh xuống đất. Tuy nhiên, cho dù ngã xuống, ả cũng không buông tấm khiên trong tay ra, tấm khiên và ả đã thành một khối, trở thành một bộ phận của thân thể ả.

"Đinh đinh đinh..."

Trong nháy mắt, trường kiếm Hàn Băng biến thành ánh sáng đỏ giao phong với tấm khiên mấy chục lần, nhưng với uy năng của nó, không thể đột phá vòng bảo vệ do tấm khiên tạo thành dưới sự chỉ huy của chủ nhân của nó.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm khen, khí linh cường đại như thế nhất định đã trải qua bồi dưỡng vô số năm, xét về uy năng chưa chắc có thể vượt qua khí linh Bá Vương thương và trường kiếm Hàn Băng, nhưng xét về trí tuệ lại cao hơn rất nhiều.

"Gừ..."

Tiếng rống nổ vang trên bầu trời, sau đó, một bóng đen to lớn từ trên cao giáng xuống.

Kim Cương Vương bỏ lại quái thú bát trảo và số đông quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, về tới nơi trước một bước.

Lúc này đầu óc nữ kỵ sĩ mới dần dần khôi phục lại, tuy đầu vẫn đau như trước, nhưng dù sao cũng tỉnh táo một chút.

Khi nhìn thấy Kim Cương Vương, mặc dù ả sợ tới mức mặt tái mét, nhưng trong lòng lại có một tia hy vọng.

Cự thú này đến thật đúng lúc, nếu như nó giao chiến với Doanh Thừa Phong, ả sẽ có cơ hội trốn thoát. Lúc này, ả đã không còn mơ tưởng đến việc có thể bắt giữ Doanh Thừa Phong.

Có điều, ngay sau đó sắc mặt của ả liền trở nên trắng bệch, không còn một giọt máu.

Bởi vì ả đã nhìn thấy, Kim Cương Vương lại đang cười, nó ồm ồm nói:

- Doanh huynh, phải xử trí người này như thế nào?

Kỵ sĩ đưa tay ra, run rẩy đẩy Doanh Thừa Phong, ngạc nhiên nói:

- Nó, con cưng của đất là của ngươi...

Đến bây giờ, rốt cuộc ả đã hiểu được nguyên nhân thực sự khiến bọn ả diệt vong rồi.

Doanh Thừa Phong nhìn về phía quái thú hai đầu đang lao xuống, không phải muốn đồng quy vu tận với bọn chúng, mà là muốn phối hợp với hai cự thú, giết sạch mười người bọn chúng.

Tuy rằng lúc này ả đã nghĩ thông suốt tất cả, nhưng đã quá muộn.

Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói:

- Giết.

- Rõ.

Kim Cương Vương cười ha hả, thân hình cao lớn nhanh như chớp lao đến trước người kỵ sĩ, giáng mạnh một quyền to lớn.

Sau một lát, tấm khiên linh khí siêu phẩm bay lên cao, thân thể kỵ sĩ chia năm xẻ bảy, dưới sức mạnh khủng khiếp của Kim Cương Vương, ả chết không toàn thây.