Chương 681: Chuông thánh gõ vang.
Sau một khắc, Doanh Thừa Phong thu tay lại mà đứng.
Khi hắn thu hồi chân khí và tinh thần lực trong một khắc này, hơi thở kỳ dị trên người lập tức biến mất không thấy.
Khấu đại sư và các vị tước vị linh sư không hẹn mà cùng lắc đầu, nếu có thể, bọn họ luôn muốn quan sát thêm.
Nhưng, bọn họ cũng đều biết, đó là việc tuyệt không khả năng.
Một vị Hồng Bào Linh Sư tước vị thấp giọng nói:
- Khấu đại sư, đây là thủ pháp gì?
Trong âm thanh của hắn tràn đầy ngạc nhiên thán phục, loại thủ pháp này bình sinh hắn tuyệt đối hiếm thấy.
Khấu đại sư hơi giật mình, hắn khẽ vuốt râu dài, trong lòng thầm nghĩ: “Bố làm sao biết đây là thủ pháp gì.” Chỉ có điều, lấy danh vọng và địa vị của lão nhân gia ông ta ở trong Rèn Thánh điện, những lời này bất kể như thế nào đều là nói không ra.
Ho nhẹ một tiếng, Khấu đại sư trầm giọng nói:
- Đây là độc môn kế thừa bí pháp Doanh Thừa Phong đạt được, các ngươi lo quan sát là được.
- Vâng.
Mọi người đồng loạt lên tiếng, đều là cực kỳ tiếc nuối.
Độc môn bí pháp là tuyệt học của mỗi một Linh Sư, bọn họ cho dù là muốn học tập, cũng vạn không khả năng.
Đương nhiên, nếu là bắt Doanh Thừa Phong lại, gia tăng nghiêm ngặt tra hỏi, có lẽ cũng có thể tìm hiểu được một phần. Nhưng, sau lưng Doanh Thừa Phong chính là Thánh nữ điện.
Vừa nghĩ tới Thánh nữ điện được Quang Minh chi thần đặc biệt ân sủng kia, bọn họ lập tức chặt đứt ý nghĩ này từ đáy lòng.
Bởi vì bọn họ biết, nếu bởi vì bọn họ mà khiến rèn đại sư tương lai Doanh Thừa Phong này bị thương, như vậy Thánh nữ điện hạ chắc chắn sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Đến thời khắc này, cho dù là người trước đó cực kỳ khinh miệt Doanh Thừa Phong, không thừa nhận cũng không được, ranh con này đúng là có được thiên phú trở thành rèn đại sư.
Doanh Thừa Phong mở hai mắt, nhẹ nhàng mở nắp ra, từ trong lấy ra một cặp bảo vệ tay.
Trong các trang bị trên người kỵ sĩ, phần bảo vệ tay không thể nghi ngờ là dụng cụ phòng hộ tốt nhất.
Tuy nhiên, lấy tu vi của Tử Kim Cảnh để rèn thánh khí tước vị cấp, như vậy cho dù thứ hắn rèn là một đôi bảo vệ tay đơn giản nhất cũng như cũ làm cho người ta kinh ngạc thán phục.
- Khấu đại sư, xin ngài giám định.
Doanh Thừa Phong ôm đôi bảo vệ tay, cung kính nói.
Khấu đại sư hơi hơi gật đầu. Giơ tay nhận lấy phần bảo vệ tay, đưa vào trong đó một cỗ chân khí. Lập tức, một đạo hào quang cự đại trong phần bảo vệ tay phóng ra.
Ngay sau đó, tất cả hào quang ngưng tụ, biến thành một hình người thân cao sáu thước.
Tại nơi hào quang ngưng tụ trong tay hình người lại là một thanh song thủ đại kiếm.
Đôi mắt Khấu đại sư sáng ngời, hắn khẽ quát một tiếng, cổ tay vừa lật đã lấy ra một thanh trường kiếm, hướng quang nhân kia chém tới. Quang nhân đưa lên đại kiếm trong tay đón đỡ. Lúc hai kiếm chạm nhau, phát ra tiếng va đập trong trẻo dễ nghe.
Sắc mặt của mọi người khẽ biến, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn tới đại kiếm trong tay quang nhân.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, qua một kích này, với một đạo lực lượng do quang minh ngưng tụ này, đại kiếm vẫn không gãy, chỉ là bị thủng một lỗ thôi.
Khấu đại sư là nhân vật bậc nào, lão lấy ra trường kiếm dữ dội sắc bén, nhưng lại không thể chặt đứt quang minh đại kiếm.
Hào quang lóe ra, hào quang trên kiếm như nước, chỉ trong chớp mắt lỗ thủng nho nhỏ này đã biến mất.
- Tốt, tốt tốt.
Khấu đại sư hơi nheo hai mắt, hắn thu hồi chân khí, quang nhân kia lập tức tan biến.
Gật đầu thật mạnh một cái, Khấu đại sư trầm giọng nói:
- Bí văn thánh khí tước vị trung phẩm, không tệ, thật sự rất tốt.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dặt trên người của Doanh Thừa Phong, đặc biệt mười hai vị tham gia khảo hạch tước vị Linh Sư kia, vẻ mặt lại lúc đỏ lúc trắng.
Tuổi của bọn họ lớn hơn Doanh Thừa Phong không biết bao nhiêu, tu vi lại một trời một vực.
Nhưng, Doanh Thừa Phong ở rèn chi đạo vốn có thực lực, so với bọn họ mạnh mẽ hơn rất nhiều, làm cho bọn họ đều có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Khấu đại sư chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, chậm rãi nói:
- Doanh Thừa Phong, hiện tại lão phu tuyên bố, ngươi đã là tước vị Rèn Sư của Rèn Thánh Điện.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng ngời, nói:
- Đa tạ Khấu đại sư.
Khấu đại sư mang mỉm cười vui vẻ trên mặt, nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi còn muốn tiếp tục khảo hạch không?
Những lời này vừa ra, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, cho dù là các tước vị linh sư biết nội tình, lúc này cũng đều tim đập như sấm.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
- Xin hỏi Khấu đại sư, tước vị Linh Sư có thể kế thừa Linh Vực Sơn Hà Đồ không?
Khấu đại sư trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ còn sống, có thể chỉ định tước vị Linh Sư kế thừa.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, trong lòng thầm than, tước vị Rèn Linh Sư quả nhiên vẫn là không đủ.
Tuy nhiên, hắn cũng không có nổi giận, mà tiếp tục hỏi:
- Nếu là kỵ sĩ Vương đại nhân mất?
- Nếu là mất, dĩ nhiên là không thể chỉ định rồi.
Khấu đại sư liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Lão phu hiểu.
Hắn xoay người, phân phó nói:
- Đến, gõ vang thánh chuông cho ta.
Các vị áo Hồng Bào Linh Sư sắc mặt đại biến, một người vội vàng nói:
- Khấu đại sư, thánh chuông há có thể dễ dàng khua vang.
Khấu đại sư hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngu ngốc, có người muốn tiến hành đại sư khảo hạch, đương nhiên phải gõ vang thánh chuông, làm cho đám lão bất tử này đều xuất quan chứng kiến.
- Tê tê tê...
Một mảnh hút khí vang lên.
Tuy rằng tước vị Linh Sư biết rõ nội tình, nhưng ở trong Rèn Thánh điện, những người bình thường kia vẫn là không biết gì.
Một vị Hồng Bào Linh Sư lắp bắp mà nói:
- Khấu đại sư, ai, ai... Phải khảo hạch đại sư?
Khấu đại sư chỉ vào Doanh Thừa Phong, nói:
- Hỏi thừa, ngoại trừ tiểu tử không biết tự lượng sức mình này ra, còn có người nào có kiên quyết này.
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa rơi xuống trên người của Doanh Thừa Phong, tuy nhiên lúc này đây, những ánh mắt này đã không còn là hâm mộ và kính sợ, mà là trở nên cổ quái không nói ra được.
※※※※
- Đông, đông, đông...
Tiếng chuông vang dội rền vang, từ phía chân trời truyền đi ra ngoài.
Mỗi một tòa trong Thánh điện đều có thánh chuông, không được tùy tiện gõ vang. Nhưng, một khi gõ vang, liền đại biểu trong Thánh điện này có đại sự phát sinh.
Trong một khắc khi tiếng chuông ngay tại Rèn Thánh Điện vang lên, vô số ánh mắt lập tức nhìn qua.
Nhưng, ngoại trừ cường nhân trong Rèn Thánh điện ra, những người còn lại dù cho có quan tâm, cũng không dễ dàng đến thăm.
Trong Thánh nữ điện, Văn Tinh hai tay nắm lẫn nhau. Ánh mắt lấp lánh. Trong miệng lẩm bẩm.
Thánh nữ điện hạ trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lầu bầu nói:
- Không ngờ thông qua được khảo hạch tước vị Linh Sư, thật sự là một thiên tài. Ai. Đáng tiếc...
Trong Kỵ sĩ vương Thánh điện, một đạo thanh âm bất đắc dĩ vang lên:
- Một người vừa mới thăng tiến Tử Kim Cảnh Linh Sư, không ngờ thông qua được khảo hạch tước vị Rèn Linh Sư. Rất giỏi.
- Hừ, vận may của hắn đến đây cũng chấm dứt rồi.
Người còn lại cười lạnh nói.
Ngao Tông than nhẹ một tiếng, nói:
- Kẻ này có dũng khí và nhuệ khí vô thượng, tiền đồ sau này không thể đo lường được. Ai, nếu không phải Linh Vực Sơn Hà Đồ liên quan đến con đường thành thần ta đã chờ đợi ngày sau, lão phu thật đúng là không muốn trở mặt cùng hắn.
- Ha hả, Ngao huynh, ngươi hiện tại muốn rút lui, đã không còn kịp rồi.
Thanh âm buồn rười rượi vang lên:
- Mọi người vẫn là lo lắng nhiều một chút xem sau khi đạt được Sơn Hà Đồ, phải cùng kẻ này ở chung như thế nào đi.
Tất cả mọi người đều trầm xuống, vừa nghĩ tới ngày sau phải kết xuống thâm cừu cùng nhân vật như vậy, bọn họ liền đều cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Bỗng nhiên, một đạo lãnh thanh của Băng Băng vang lên:
- Các vị, nếu hắn thật sự trở thành Thánh Điện đại sư.
- Không có khả năng.
Mấy đạo thanh âm gần như đồng thời vang lên:
- Muốn trở thành Thánh Điện đại sư, nhất định phải rèn ra Thiên Kỵ linh khí. Ha hả, ở bên trong Thánh Vực, muốn rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí, lấy tu vi của người này, tuyệt không có khả năng.
- Thật sao...
Nữ đạo sinh kia chậm rãi nói:
- Hy vọng như thế.
Vài vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ liếc mắt lẫn nhau một cái, không hiểu sao, trong lòng của bọn họ vậy mà dâng lên chút ưu phiền.
Mơ hồ, bọn họ cũng có chút bận tâm.
“Tiểu tử này, chẳng lẽ còn tạo kỳ tích sao?”
※※※※
Bên trong Rèn thánh điện, hơn mười vị ăn vận khác nhau từ các tầng lầu và các phòng khác nhau đi ra.
Trên mặt của bọn họ phần lớn mang vẻ giận dữ mơ hồ, mà phàm là chỗ bọn họ đi qua, cho dù là các Hồng Bào Linh Sư, đều là cung kính khoanh tay, đến thở cũng không dám thở mạnh.
- Chuyện gì mà lại dám gõ vang thánh chuông. Hừ, thánh khí của lão phu mắt thấy sẽ đại công cáo thành, chẳng lẽ không thể gõ lại trễ một chút sao.
Thanh âm hùng hổ truyền vào đại điện, một lão già tóc hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước vọt vào.
Lại là mấy người đi vào, bọn họ hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là miệng đầy oán giận, rõ ràng chính là tâm tình khó chịu tới cực điểm.
Doanh Thừa Phong yên lặng nhìn, ở trong Rèn Thánh điện, phục sức mỗi người bất đồng, là đại biểu cho địa vị bất đồng.
Ngoại trừ thủ hộ kỵ sĩ và người hầu ra, Linh Sư chính thức đều là mặc hồng bào.
Đương nhiên, áo choàng màu đỏ nhạt và màu đỏ chót cũng là phân biệt Rèn Linh Sư bình thường và Rèn Linh Sư tước vị.
Tuy nhiên, các đại sư tôn kính nhất trong Rèn Thánh điện này, trang phục trên người bọn họ cũng là không có bất kỳ yêu cầu. Trong hơn mười người này, ngay cả đại hán mặc đồ ngủ nữ tính, và cởi bỏ cánh tay đều có.
Nếu không phải đã sớm đoán được thân phận của bọn họ, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể tưởng được thân phận chân thật của những người này.
Khấu đại sư nhướn mày, nói:
- Các vị, tháng này là lão phu phụ trách xử lý sự vụ của Thánh Điện, nếu gõ vang thánh chuông, tự nhiên là có lời muốn nói.
Hơn mười người kia nhìn nhau, lão già lúc nãy cười ha ha, nói:
- Khấu Nhuệ, chuyện gì, ngươi liền nói thẳng đi, chỉ cần không phải bắt lão phu thay phiên công việc cho ngươi, cái gì cũng xử lý được.
Khấu đại sư tức giận nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
- Hiện tại, có người muốn tiến hành khảo hạch rèn đại sư, cho nên lão phu mời các ngươi đến làm chứng.
- Cái gì?
Vài người đồng thời kêu lên, trong đôi mắt của bọn họ có sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Là ai gặp được cơ duyên. Là Ngọc Huyền Tử, Độn Minh, hay là Sử Mật Tư."
Ở trong Rèn Thánh điện, cũng có vài vị tước vị Linh Sư hàng đầu, được công nhận có có thể trở thành ứng cử viên đại sư, cho nên bọn họ liền nói ra một cách tự nhiên.
Khấu đại sư hơi hơi lắc đầu, lấy tay chỉ Doanh Thừa Phong, nói:
- Là hắn.
Hơn mười đạo ánh mắt lập tức rơi xuống trên người của Doanh Thừa Phong, sau nửa ngày, vài người đồng thời quay đầu, nổi giận nói:
- Khấu Nhuệ, ngươi nói đùa gì thế.