Chương 706: Vật lớn hắc ám.
- Roẹt, roẹt, roẹt...
Những tiếng quỷ dị vang lên, những nhánh dây màu đen không ngừng bị Bá Vương bức đứt. Nhưng nó cũng không ngừng sinh trưởng, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh, rõ ràng vượt qua tốc độ của Bá Vương. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã lan tới trên sống lưng Bá Vương.
Còn Thượng Kiệt đứng ở một bên cười điên cuồng. Giờ phút này, trong đôi mắt của con tuấn mã dưới háng y cũng chớp động lên một tia đen nhánh.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nhìn. Tuy lúc này Bá Vương đang rơi vào hoàn cảnh xấu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị những nhánh dây màu đen này bao phủ, nhưng hắn cũng không hoang mang chút nào.
Đột nhiên, tiếng cười của Thượng Kiệt chợt tắt. Y hung tợn nói:
- Doanh Thừa Phong, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi. Ngươi còn có lời gì trăn trối thì mau nói ra đi.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nơi này là Quang Minh thánh giáo, ngươi thi triển lực hắc ám, không sợ bị Thánh giáo trừng phạt sao?
- Trừng phạt.
Trên mặt Thượng Kiệt hiện lên vẻ oán độc, nói:
- Ta vì vương giả điện hả mà vào sinh ra tử, chinh phạt khắp nơi, suốt hai trăm năm chiến đấu mới thăng tiến tước vị. Trong hai trăm năm này, để lập được chiến công hiển hách vì Thánh giáo, ta đã phải ở bên bờ sinh tử rất nhiều lần.
Dừng một chút, y nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Nhưng kết quả thì sao? Chỉ vì đã đắc tội một đại sư nho nhỏ là ngươi mà ta bị vương đô từ bỏ. Ha ha, muốn dùng tính mạng ta để dập tắt lửa giận của ngươi, thật là hoang tưởng.
Doanh Thừa Phong nhíu mày. Tuy hắn đã gặp mặt Thượng Kiệt hai lần nhưng vẫn không hiểu rõ về con người y. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy dường như Thượng Kiệt có chút bất thường.
Cho dù lý do của y đường đường chính chính nhưng cũng không thể che đậy được nguồn lực lượng hắc ám đột nhiên tuôn ra từ trên người y.
- Chết, đi chết đi.
Thượng Kiệt lớn tiếng quát. Y vươn hai tay, rút ra một thanh kiếm khổng lồ.
Thanh đại kiếm này vốn tràn ngập lực lượng quang minh nhưng lúc này đã trở nên tối đen, như thể toàn thân được phủ một lớp sơn màu đen thật dày, không hề có hào quang.
Doanh Thừa Phong vừa nhìn vào kiếm này, sắc mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Bởi vì hắn cảm ứng được nguồn lực lượng hắc ám hùng mạnh ở trên thanh đại kiếm. Mà theo ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, dường như thân thể hắn cũng bắt đầu chậm chạp.
Trí Linh trong đầu hắn bỗng vận chuyển cực nhanh. Một luồng hàn ý mát mẻ truyền xuống, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân hắn.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, lúc này mới thoát khỏi nguồn lực áp bức của thanh kiếm khổng lồ.
Hắc quang trong đôi mắt Thượng Kiệt chợt lóe lên, rốt cuộc trong mắt y cũng toát ra một tia kinh ngạc.
Thanh kiếm lớn này từng bị lực lượng thần bí hắc ám ăn mòn và cải tạo, có thể chuyển hóa toàn bộ lực lượng quang minh thành lực hắc ám, trong chiến đấu có thể phóng ra một lần.
Cho nên tuy thân kiếm không phải là thánh khí, nhưng ở trong cuộc chiến đấu này, nó lại có được uy năng của thánh khí.
Có lẽ thuộc tính chậm chạp ẩn giấu trong đại kiếm đối với cường giả tước vị là vô dụng, nhưng đối với những tu sĩ từ tước vị trở xuống lại có thể phát ra tác dụng áp chế cực lớn.
Y nghĩ rằng, chỉ cần lấy ra thanh kiếm khổng lồ này, Doanh Thừa Phong sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói rồi, lúc đó chỉ còn lại đầu Bá Vương điên cuồng là khó địch lại mà thôi.
Nhưng y không ngờ Doanh Thừa Phong rõ ràng đã trúng thuật chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường.
Kết quả như vậy vượt xa dự kiến của y.
- Grào...
Đột nhiên, Bá Vương nổi giận gầm lên một tiếng. Nó mở lớn miệng rộng, trong mồm hộc ra vô số đao gió màu xanh.
Từng đạo đao gió này giống như những đao nhọn sắc bén nhất trên thế giới, không ngừng bay múa trong hư không. Hễ nơi nào có mũi đao đi qua, những nhánh dây tại đó lập tức đứt gẫy, ngay cả mặt đất cũng có thêm một vệt sáng dài hẹp.
- Ha ha.
Bá Vương cất tiếng cười to, kinh thường nhìn Thượng Kiệt.
Tuy đám nhánh dây màu đen này tràn ngập lực lượng hắc ám, nhưng làm sao có thể dễ dàng bắt nạt được Bá Vương.
Huống hồ, giờ phút này nó đã hiện nguyên hình, có thể phóng ra toàn bộ sức chiến đấu. Cho dù nó không sử dụng thánh khí thì cũng vẫn có thể hoàn toàn nghiền ép đối phương.
- Chủ nhân, ngồi xuống đi.
Bá Vương điên cuồng hét lên một tiếng. Tám cái chân lớn khụy xuống, cả người đột nhiên nhảy dựng lên như lò xo.
Gió thổi qua giữa không trung. Nó đã hóa thành một ngọn gió, xông về phía Thượng Kiệt.
Thân thể cao lớn mang đến nguồn áp lực không gì so sánh nổi. Giờ khắc này, nó chính là một ngọn núi, đang đè ép thật mạnh xuống.
Thượng Kiệt cũng quát lớn lên một tiếng, một màn sương đen nồng đậm bỗng dâng lên từ trên người y, trong tích tắc đã quấn quanh người. Màn sương đó giống như một khí cầu, nhanh chóng lớn lên.
Chỉ trong nháy mắt, màn sương đen đã bao phủ Thượng Kiệt và con tuấn mã dưới háng y, hóa thành một con quái vật tràn ngập năng lượng hắc ám, nghênh ngang tiếp đón Bá Vương.
- Uỳnh...
Trong tiếng nổ vang, Bá Vương và vật lớn màu đen kia đồng thời bị ngã về phía sau.
Sau khi được bao phủ bởi màn sương hắc ám, thân thể Thượng Kiệt bỗng trở nên không lồ, thậm chí có thể so sánh với Bá Vương. Không những thế, lực lượng của y cũng tăng mạnh lên, chỉ trong tích tắc đã ngang tài ngang sức với Bá Vương.
- Khá lắm.
Bá Vương rống lớn lên một tiếng, trong giọng nói tràn đầy niềm vui.
Sau đó, nó tiến lên một bước, đi tới trước người con quái vật hắc ám, bắt đầu cắn xé.
Từ sau khi thăng tiến tước vị, nó vẫn muốn tìm một đối thủ tốt đánh đấm một trận.
Nhưng ở trong Quang Minh thánh giáo, nó toàn gặp phải Kỵ Sĩ Trưởng bình thường, quá gầy yếu so với nó, hoặc là những cường giả có thể dễ dàng nghiền ép sự cường đại của nó.
Nó cũng không dám tự tìm đến tai họa, cho nên trong hai tháng này, nó đều cử xử rất đàng hoàng, không tùy ý làm bậy.
Lúc này, nó đột nhiên gặp được một đầu sinh vật hắc ám có lực lượng tương đương mình, liền lập tức hưng phấn. Nó chỉ cảm thấy máu trên người đang tuôn ra mãnh liệt, từng nguồn khí nóng tràn ngập khắp cơ thể, muốn đánh một trận thật hay với đối phương.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến đổi, trong lòng thầm mắng.
Quái thú vẫn là quái thú, một khi điên cuồng lên, ngay cả lý trí cũng mất đi.
Sau khi do dự một chút, Doanh Thừa Phong quyết định không ngăn cản Bá Vương. Trên người hắn đột nhiên hiện ra một đạo hào quang. Dưới ánh sáng này, hắn đã mặc vào một bộ khôi giáp, đồng thời lấy ra Lang Vương Thuẫn và Bá Vương thương.
Tuy bộ khôi giáp này không phải là thánh khí nhưng cũng là linh giáp Tử Kim Cảnh đỉnh cao. Hơn nữa, có Lang Vương Thuẫn thủ hộ và luồng cương khí của Bá Vương uốn quanh người, chắc chắn hắn sẽ an toàn đấy.
Huống hồ, trong tay hắn còn có Bá Vương thương.
Chuôi hung khí này đạt cấp tước vị là thánh khí đứng đầu, ngay cả Bá Vương cũng không dám trêu chọc. Nếu thật sự gặp phải tính huống nguy hiểm tới tính mạng, hắn sẽ phóng ra trường thương, để đối phương nhấm nháp một chút uy năng của hung binh.
- Ầm, ầm ầm...
Những tiếng va chạm liên tiếp vang lên, khiến cho đất rung núi chuyển. Toàn bộ không gian vang vọng tiếng gầm rú của hai con quái vật lớn, dường như lôi đài quyết đấu có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hai chân của Doanh Thừa Phong giống như được khảm chặt ở trên lưng Bá Vương. Nhưng sau khi liên tục va chạm, hắn cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Tuy nói trong lúc ẩu đả, Bá Vương đã khá cẩn thận, vẫn muốn Doanh Thừa Phong ngồi ở trên lưng mình, không để cho hắn bị vật lớn hắc ám kia công kích.
Nhưng sau khi va chạm nhiều lần như vậy, Doanh Thừa Phong không thể chịu đựng được rồi.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, quát:
- Bá Vương, ta đi xuống trước, ngươi muốn chơi thì cứ từ từ mà chơi.
Thân hình hắn khẽ động, trường thương lập tức hóa thành một quang ảnh màu đỏ rực, bọc lấy hắn rời khỏi lưng Bá Vương, bay tới một chỗ trên lôi đài.
Chỗ này cách hai con quái vật lớn kia khá xa.
Hắn cũng không giục Bá Vương sử dụng thánh khí. Bởi hắn biết rõ, nếu mình giảng đạo lý với một con quái thú đang điên cuồng thì tuyệt đối là không có tác dụng.
Lúc này, trừ khi Kim Cương Vương đột nhiên xuất hiện, nếu không chắc chắn Bá Vương sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào.
Hơn nữa, Doanh Thừa Phong cũng muốn biết cực hạn của Bá Vương tới đâu. Sau khi hiện nguyên hình, dựa vào lực lượng thân thể đơn thuần, nó có thể mạnh mẽ tới mức nào?
Không bị Doanh Thừa Phong trói buộc, Bá Vương liền hưng phấn gầm lên một tiếng. Tám cự trảo, hàm răng sắc bén cùng cái đuôi hùng mạnh kia đều được nó thi triển ra. Với sức mạnh khủng bố, nó xông về phía vật lớn hắc ám, lập tức áp chế hung uy của vật đó.
Doanh Thừa Phong nhìn nửa ngày, rốt cuộc cũng yên lòng.
Chỉ có điều, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lại hiện ra một tia nghi vấn.
Bá Vương và vật lớn hắc ám đánh đập mãnh liệt ở trong này như vậy, chẳng lẽ người ở bên ngoài không phát hiện được sao?
Nơi này chính là Quang Minh thánh giáo, một vật lớn hắc ám như vậy hiện ra, chẳng lẽ không ai rõ nó đại biểu cho cái gì ư?
Cho dù năm Kỵ Sĩ Trưởng kia đều bất tài, không nhìn ra ảo diệu trong đó. Nhưng Văn Tinh và Đồ Kiến Vĩ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Như vậy...
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong trầm xuống.
Cách giải thích duy nhất chính là mọi người ở bên ngoài không thể nhìn được cảnh tượng quyết đấu trong sân. Cho nên cho dù bọn họ đánh cho long trời lở đất thì cũng sẽ không có người nào để ý tới.
Hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong đã hiện lên một vẻ linh hoạt cùng một tia sát khí sắc bén.
Sau khi hắn đi ra ngoài, nhất định sẽ có người phải trả giá thật nhiều vì chuyện này đấy.
- Grào...
Bá Vương rống lên một tiếng vang dội. Nó đã coi vật lớn hắc ám trước mặt như một món đồ chơi, dùng than thể của mình làm vũ khí, đánh đối phương chạy trối chết. Nguồn lực lượng hắc ám kia cũng dần dần tiêu tan.
Nhưng đúng lúc này, Thượng Kiệt bỗng tức giận rống lên một tiếng.
- Khốn khiếp, không cam tâm, ta không cam tâm.
Theo tiếng rống to này, một nguồn lực lượng kinh khủng dị thường từ trên người y bỗng tuôn ra mãnh liệt.
Động tác của Bá Vương lập tức đông cứng lại. Nó không tiến lên mà là nhanh chóng lùi lại.
Vật lớn màu đen kia lăn lộn, từng đoàn, từng đoàn nhấp nhô, chậm rãi biến hóa thành một đám hoa cỏ màu đen cực lớn.
Đám hoa cỏ này có những xúc tu giống như nhánh dây, không ngừng bay múa trên không trung. Trên đầu những nhánh dây này còn có thêm một đóa hoa thật lớn. Trên đóa hoa là khuôn mặt người xấu xí tới cực điểm, nét mặt như đang dữ tợn tươi cười.
- Các ngươi không tệ, không ngờ có thể khiến hắn cảm nhận được áp bức cực độ. Ha ha, nếu không như thế, bổn tọa cũng không thể đột phá không gian hạn chế để đến chỗ này rồi.
Đóa hoa kia mở miệng cười lớn, nói:
- Bổn tọa đã đến đây, vậy các ngươi chuẩn bị chết hết đi