Tạo Thần

Quyển 1: Trí Linh - Chương 28: Linh văn sáo trang (Thượng).






“Chân khí ngươi mới vừa đưa vào quá ít, chỉ đủ kích phát lực lượng phòng ngự một lần.” Thanh âm Trí Linh tiếp tục vang lên: “Ngươi không ngại thì có thể thử tiếp, xem có thể kích phát lực phòng ngự của đầu khôi thêm lần nào hay không?!”

Doanh Thừa Phong đáp một tiếng. Nói thật, thâm tâm hắn cũng tương đối hiếu kì với vấn đề này.

Lần nữa vung trường kiếm lên thật cao, hắn quát khẽ một tiếng rồi bổ xuống đầu khôi.

“Choang…”

Lại sau một tiếng trong trẻo vang lên, chẳng qua lần này Doanh Thừa Phong vẫn vững vàng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay.

Mới vừa rồi, lực phản chấn khủng khiếp từng khiến hắn lao đao cũng không xuất hiện, trên đầu khôi cũng chả thấy tung tích một tia hào quang nào.

Đúng như tình hình Trí Linh dự đoán, chân khí tồn trữ trong đầu khôi hầu như không còn, nên nó không cách nào kích phát ra lực phòng ngự của linh văn.

Doanh Thừa Phong rút kiếm về, tinh tế quan sát dọc theo thân kiếm. Điều khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là: trên đại kiếm đã có thêm mấy lỗ hổng thật nhỏ như hạt gạo.

Ánh mắt lần nữa rơi xuống đầu khôi cẩn thận quan sát. Một hồi sau, cái nhìn của hắn đã biểu hiện khác trước thật xa.

Hiện giờ, nhãn lực của hắn đã cực kì nhạy cảm. Nếu trên đầu khôi xuất hiện vết tích thương tổn dù nhỏ đến mấy cũng tuyệt đối không thể qua được mắt hắn.

Nhưng giờ này, khi hắn cẩn thận kiểm tra lại vẫn không phát hiện chút tổn hại nào trên đầu khôi.

Phải biết rằng, tài liệu rèn nên đầu khôi này cũng không phải thứ gì trân quí, chỉ do tinh cương bình thường chế tạo thành mà thôi.

Nếu chỉ là đầu khôi bằng sắt ròng, dưới lực chém mạnh của đại kiếm, mặc dù không đến nỗi bị đứt thành hai đoạn nhưng chí ít cũng phải mẻ một miếng.

Nhưng lúc này, đầu khôi sờ sờ trước mặt hắn vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, thậm chí cả một vết xước cũng không thấy.

Doanh Thừa Phong phục người xuống, hắn đưa tay ra khẽ đặt trên đầu khôi. Một dòng chân khí tức thì phóng ra lan tràn lên chiếc mũ.

Dựa vào chân khí tiếp xúc, hắn cảm ứng rất rõ ràng chiếc mũ này quả thật không có tổn hại phân nào, phảng phất dường như vừa rồi nó chỉ chịu một nhát nặng nề của một thanh kiếm không phải bằng sắt ròng, mà chỉ như một thanh gỗ mục vậy.

“Trí Linh, quá tốt nha!” Doanh Thừa Phong cảm thán tự đáy lòng: “Lực lượng của Phòng ngự chi thạch quá cường đại! Nó không chỉ khiến đầu khôi có lực phòng hộ vô cùng an toàn mà hơn nữa, còn làm cho uy năng của nó không phải chỉ tăng lên một bậc đâu!”

“Đây chả có gì li kì cả!” Trí Linh nói chậm rề rề: “Nếu không phải thế thì vật này cũng chả được gọi là linh khí!”

Doanh Thừa Phong cười lặng. Linh khí và vật phẩm phòng ngự bình thường quả nhiên khác nhau một trời một vực!

Cho dù dưới tình huống không có chân khí bảo hộ, tính năng của chiếc mũ này đã vượt quá xa phạm trù của binh khí binh khí bình thường.

Giờ phút này, trong tâm hắn đang vô cùng cảm khái.

Thế giới này quả nhiên thần kì khó lường. Đặc biệt là vật gọi là “Linh”, lại càng là thứ quá thần bí mà không người nào có thể giải thích nổi.

Bất kì vật gì có quan hệ với “Linh” thì giá trị bản thân nhất định tăng lên gấp bội. Chẳng qua, thứ gọi là “Linh” này cũng chưa từng khiến một ai phải thất vọng, có giá trị to lớn đến khó lường.

Một luồng quang hoa chợt hiện lên trên đầu khôi khiến Doanh Thừa Phong liền giật mình, hắn phát hiện chân khí mình mới rót vào chiếc mũ đã biến mất. Rất hiển nhiên, linh văn phòng ngự có tác dụng tồn trữ dòng chân khí này, khiến chúng có công năng đối địch đã không còn hiệu quả.

“Trí Linh, thật ra quán linh quá đơn giản mà! Vì sao vị tiền bối Phương Hủy ấy còn phải van nài chúng ta xuất thủ vậy?” Doanh Thừa Phong hỏi với giọng không thể giải thích.

Nếu bất kì vị Linh sư nào hoặc để cho đám người Doanh Lợi Đức nghe được mấy câu này, chỉ sợ sẽ u sầu đến nỗi tự sát không chừng.

Quán linh. Đối với bất kì vị Linh sư nào mà nói, cũng là chuyện cực kì khó khăn!

Dù có cường đại như Trương Minh Vân, khi tự mình quán chú lực lượng của Công kích chi thạch cho binh khí cũng có khi thất thủ.

Hơn nữa, trước khi tu vi đạt đến tầng bảy, bất kể là môn phái nào cũng cấm tuyệt đối chuyện quán linh.

Dẫn dắt lực lượng trong Phong linh thạch chính là một việc tương đối nguy hiểm. Nếu không đủ năng lực tự vệ, thì không kẻ nào muốn tự tìm đường chết một cách ngu ngốc như vậy.

Nhưng mà Doanh Thừa Phong lại bất đồng, trên người hắn có Trí Linh tồn tại.

Trí tưởng tượng của gia hỏa này có lẽ chưa đủ, nhưng năng lực làm việc thì tuyệt đối là số một. Chỉ cần có một cơ hội quan sát qua, thì tuyệt đối không thể nào để xảy ra một lần thất bại.

Hơn nữa, khả năng nắm bắt và điều khiển dao động sóng lực của nó đã đạt đến một trình độ tuyệt không thể tả!

Có thể nói, dưới sự điều khiển của nó, quá trình quán linh sẽ không phát sinh ra bất kì nguy hiểm nào. Điểm này, cho dù là Trương Minh Vân cũng không theo kịp.

Trấn định tinh thần, Doanh Thừa Phong dọn dẹp gian phòng một chút, lại trả thanh song thủ kiếm về phòng kho.

Về phần mấy cái lỗ nho nhỏ trên đại kiếm ư? Giờ phút này hắn cũng không có thời gian quan tâm nhiều đến như vậy!

Khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan rồi nuốt ực. Dược lực mạnh mẽ tức thời bùng nổ, nó chảy xuôi theo kinh mạch của hắn, hơn nữa còn biến thành chân khí hùng hậu rồi cuối cùng hội tụ vào đan điền.

Dùng Dưỡng Sinh đan, có lẽ đã trở thành công khóa mỗi ngày tu luyện của hắn. Mà sau khi tấn chức tầng ba, dược hiệu của Dưỡng Sinh đan tựa hồ đã giảm xuống một bậc.

Một viên đan dược chỉ còn tương đương với 15 ngày hắn khổ tu mà thôi. Chẳng qua cho dù như thế, cũng đủ thỏa mãn nhu cầu tạm thời của Doanh Thừa Phong rồi.

--o0o--
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Doanh Thừa Phong đã đến cạnh dòng suối nhỏ đợi Trầm Ngọc Kỳ với vẻ mặt hưng phấn.

Vị tiểu cô nương xinh đẹp này cố nhiên đúng hẹn mà đến, hơn nữa lại mang đến kiến thức về học thuyết linh văn bác đại tinh thâm có lí luận vô cùng phức tạp, tuyệt không thể đơn giản hơn các ngành khoa học kiếp trước của hắn chút nào.

Chẳng qua là do tuổi tác cản trở, cho nên đối với mọi lí thuyết thì Trầm Ngọc Kỳ vẫn cái hiểu cái không.

Theo kiểu rập khuôn, sau khi giảng dạy xong những kiến thức cữu cữu truyền thụ, Trầm Ngọc Kỳ thở phào một hơi, hỏi với giọng thiếu tin tưởng: “Ngươi còn gì chưa hiểu muốn hỏi không?”

Đây là qui củ do nàng đặt ra trong quá trình giảng dạy, nên Doanh Thừa Phong cũng không nỡ phá bỏ.

Có điều, coi như cuối cùng hắn có hỏi vấn đề gì đi nữa, Trầm Ngọc Kỳ vẫn không tài nào giải thích nghi vấn của hắn được ngay tại chỗ, phải câu giờ để về hỏi lại Trương Minh Vân.

Có thể nói, Doanh Thừa Phong đang theo Trương Minh Vân học tập, nhưng chỉ thông qua Trầm Ngọc Kỳ truyền lời lại mà thôi.

Gãi gãi đầu, Doanh Thừa Phong nói: “Hôm nay, ta muốn hỏi vài vấn đề về quán linh, có được không?”

“Quán linh…” Tròng mắt Trầm Ngọc Kỳ tức thì sáng lên.

Nếu Doanh Thừa Phong hỏi về phạm trù linh văn, thì tám chín phần mười nàng không cách nào đáp nổi. Nhưng quán linh ư? Đây lại là ngành học mới, nàng nhất định không nhượng bất kì ai!

“Ngươi hỏi đi!”

“Được! Ta muốn xin hỏi, linh văn của sáo trang và binh khí bình thường có gì khác nhau?”

“Linh văn sáo trang?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi giọng hồ nghi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Doanh Thừa Phong cười hăng hắc mà đáp: “Ta nghe có người nói qua, tựa hồ linh văn sáo trang có điều huyền diệu khác!”

Trầm Ngọc Kỳ thoáng trầm ngâm rồi mới nói: “Linh văn sáo trang, đây là một nhánh khác của linh khí, nhưng tương đối đặc biệt.” Nàng một bên lo lắng, một bên giải thích: “Linh văn sáo trang phân làm hai loại cực đoan: đặc biệt mạnh hoặc là đặc biệt yếu!”

Doanh Thừa Phong liền giật mình, hỏi: “Tại sao?”

“Nếu là sáo trang, tự nhiên phải do nhiều phụ kiện kiến tạo thành!” Trầm Ngọc Kỳ nói với vẻ đương nhiên: “Nếu mỗi phụ kiện đều vô cùng cường đại thì bản thân nó có thể so với một linh khí hàng đầu. Như vậy, khi tổ hợp chúng lại tự nhiên sẽ sinh ra uy năng không gì sánh nổi!”

Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa, nói: “Không sai! Nhưng nàng còn nói nó yếu nhất là vì sao?”

Trầm Ngọc Kỳ cười thích thú. Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp được một vấn đề có thể giải đáp ngay tại chỗ, nên không tự chủ được đã tươi cười rạng rỡ.

“Hừ, linh khí được chia làm Sư cấp và Sĩ cấp hai loại! Mỗi phụ kiện linh văn sáo trang có lẽ chỉ là linh khí Sĩ cấp, nhưng nếu có thể tập hợp đủ thành một bộ, như vậy chí ít cũng đạt đến linh khí Sư cấp!” Trầm Ngọc Kỳ cười híp mắt, nói tiếp: “Nhưng thật đáng tiếc, loại linh khí Sư cấp này lại là kết quả của nhiều phụ kiện tổ hợp lại. Nếu so với một linh khí Sư cấp đơn thể mà nói, giá trị chính là thua kém xa!”

Trong mắt Doanh Thừa Phong chợt hiện ra một tia minh ngộ.

Sư cấp – Sĩ cấp!


Mặc dù chúng đều là linh khí, nhưng linh khí Sư cấp có giá trị trên xa Sĩ cấp.

Doanh Thừa Phong dù đã thấy tận mắt quá trình đại sư Trương Minh Vân quán linh, hơn nữa chính bản thân hắn cũng đúc nên một thanh trường kiếm như vậy. Nhưng… hai kiện linh khí này đều có đẳng cấp linh khí Sĩ cấp!

Mà linh khí Sư cấp càng cường đại hơn thì hắn lại chưa từng thấy qua.

Nghe nói, linh khí Sư cấp mới là vật kinh khủng. Chúng chẳng những cứng tựa kim cương, sắc bén vô song, hơn nữa còn có vô số loại thuộc tính li kì cổ quái đặc biệt khác.

Có thứ nóng như lửa, có vật lạnh như băng, còn thêm những loại có thể biến hóa thành muôn dạng, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Binh khí hoặc vật phẩm phòng ngự như thế, chỉ cần được một thứ thì có thể tăng chiến lực bản thân lên một khoảng lớn.

Mỗi một người chỉ có thể mang trang bị cho bản thân có hạn. Bởi vì trong trang bị có tồn tại linh tính, cho nên cùng một nơi không thể nào mang hai tầng trang bị.

Nếu làm vậy, linh tính của hai tầng tất sẽ công kích lẫn nhau, kết quả chính là tác dụng của trang bị sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Linh văn sáo trang được tổ hợp lại mặc dù vô cùng cường đại, nhưng hệ quả xấu lớn nhất của chúng chính là quá chiếm chỗ.

Giống như hôm Doanh Thừa Phong quán linh cho bộ khôi giáp kia, thì phải chỉnh hợp cho bằng được cả sáu bộ phụ kiện. Tuy nói sau khi sáo trang được tổ hợp có lẽ sẽ phóng ra được lực lượng kì dị của Hàn Băng chi thạch…

Nhưng nếu đổi sáu phụ kiện ấy thành sáu bộ linh khí Sư cấp?

Thế thì… người sử dụng sẽ phát huy ra lực lượng cỡ nào đây?!?

Khó trách được Trầm Ngọc Kỳ lại có đánh giá kì quái về linh văn sáo trang như vậy!

Cực mạnh, hoặc là vô cùng yếu! Quả thế!

Phảng phất nhìn thấu được sự đăm chiêu trong lòng Doanh Thừa Phong, Trầm Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng không cần vọng tưởng muốn bỏ gần theo xa! Hừ, coi như ngươi có một linh khí Sư cấp chân chính thì cũng không cách nào sử dụng!”

Doanh Thừa Phong giật thót hỏi ngay: “Vì sao?”

“Bởi vì thực lực ngươi không đủ á!” Trầm Ngọc Kỳ dương dương nói tiếp: “Linh khí Sư cấp, tên như ý nghĩa! Chỉ dành cho cường giả cấp Võ sư sử dụng thôi! Muốn đến cấp bậc cường giả Võ sư, ngươi còn một con đường rất dài phải đi đó!”