Tập Truyện: Ngọt Ngào
Edit: Vũ Quân
Hoàng đế trẻ tuổi đã sớm tỉnh, quay đầu lại thấy mỹ nhân đang đưa lưng về phía mình cuộn người thành một đoàn.
Động tác đứng dậy của hắn đánh thức nàng, mỹ nhân dường như còn chưa tỉnh ngủ, từ trên giường ngồi dậy, mái tóc đen bóng như tơ lụa rơi xuống, tản ra trên vai nàng.
Nàng xoa xoa đôi mắt, ngơ ngác nhìn về phía hắn có vẻ còn chưa rõ ràng tình huống lắm.
Tự nhiên lại đặc biệt đáng yêu.
"Tiếp tục ngủ đi."
Hắn cũng không cần nàng hầu hạ mặc quần áo, tự hắn đã mặc xong rồi, lại quay đầu nhìn lên, nàng nằm xuống ngủ tiếp, lúc ngủ yên tĩnh lại ngoan ngoãn.
Giống y như lúc tỉnh.
Nếu nữ nhân trong hậu cung đều ngoan như nàng thì tốt rồi, sạch sẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư, cũng không uổng hết tâm cơ muốn được cái gì đó từ chỗ hắn.
"Thanh Dật, tối hôm qua... Hoàng Thượng tới à?"
Quách Quân Yên có chút không xác định.
Tối hôm qua lúc nàng nửa mộng nửa tỉnh phát hiện có người ngồi ở đầu giường, nàng hoảng sợ tưởng như mơ về đời trước, nhưng khi phát hiện không phải là tên ác ma đáng sợ kia mà là một nam tử xa lạ rất đẹp nàng liền thả lỏng.
Sáng nay tỉnh lại, mới kinh ngạc phát hiện kia không phải mộng.
"Đúng vậy, nương nương, người vẫn ổn chứ?"
Quách Quân Yên lắc đầu: "Không có việc gì."
Tối hôm qua Hoàng đế chỉ đơn thuần đến đây ngủ một đêm, xem ra hắn đúng là không gần nữ sắc.
"Nương nương, Lý tiệp dư cầu kiến."
"Cho nàng vào đi."
Nàng không hề ngoài ý muốn với việc sẽ có người đến, sợ là nghe nói tối hôm qua Hoàng đế ở đây nên mới tới tìm hiểu.
Hiện tại người trong hậu cung của Hoàng đế không hiều lắm, cũng không có Thái phi và Thái Hậu, hai vị Tần, một Chiêu Nghi là nàng và một Tu dung, vốn còn có một người nữa nhưng đã bị biếm vào lãnh cung, ngoài ra còn có một Tiệp dư, một Mỹ nhân và một Tài tử.
Trong một buổi sáng nàng được gặp tất cả những người này.
Các nàng trong tối ngoài sáng tìm hiểu đều bị nàng chắn trở về.
Sống qua một đời, nàng đã không còn dễ bắt nạt như vừa nhìn qua nữa.
Thật vất vả mới tới thời gian dùng cơm trưa thì Hoàng đế lại tới nữa.
Hoàng đế trẻ nhìn thấy biểu cảm phiền não chợt lóe lên của nàng mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
"Chiêu Nghi ngại Trẫm quấy rầy sự thanh tịnh của nàng à?"
"Thần thiếp không dám."
Hoàng đế chỉ nói một câu như vậy rồi tự lo dùng bữa của mình, sau khi ăn cơm xong lại đi nghỉ ngơi trong chốc lát, liền rời đi.
Dường như chỉ xem nơi này của nàng như một nơi để nghỉ ngơi, hắn cũng không để ý nhiều đến sự tồn tại của nàng.
Hoàng đế cảm thấy khá tốt, cứ như vậy là có thể chặn miệng của những lão già kia... tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng cứ nghe mãi cũng cảm thấy phiền, thứ hai là vị Chiêu Nghi này của hắn thật sự yên tĩnh, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho hắn nên hắn vui lòng ở lại nơi này.
Hoàng đế cũng đi qua các cung khác, các nàng kia cũng ngẫu nhiên học theo Quách Chiêu Nghi, an an tĩnh tĩnh đợi, vậy thì hắn còn có thể ngồi thêm chốc lát, nhưng có đôi khi các nàng không nhịn được lại đến gần cọ cọ hắn hoặc là nũng nịu đáp lời hắn, hắn chịu không nổi nên rất nhanh đã rời đi.
Trong cung của Chiêu Nghi vĩnh viễn có hương trà nhàn nhạt, nàng thích dựa trên giường đọc một ít du ký, cũng không chủ động đáp lời hắn.
Mỹ nhân trên giường, cảnh đẹp ý vui lại làm cho nội tâm của hắn bình tĩnh hơn vài phần.
Dần dà, hắn lại càng thích đi đến nơi này.
Quách Quân Yên từ lúc bắt đầu còn thấp thỏm, sau đó thì tự nhiên hơn rất nhiều, mỗi ngày đều bình tĩnh đối diện với Hoàng đế đột nhiên xuất hiện, hoặc là ban đêm, hoặc là chạng vạng, buổi trưa.
Có đôi khi nàng cũng sẽ trộm nghĩ, có lẽ hắn thật sự không được.
Thật là có chút đáng tiếc, rõ ràng hắn đẹp như vậy...
Nhưng không thể phủ nhận, hắn là một vị Hoàng đế cực tốt.
Mà đời trước, sau khi người nọ bước lên ngôi vị Hoàng đế lại khiến trăm họ lầm than, cả nước trên dưới một mảnh rên rỉ.
Âu cũng là điều hiển nhiên, bởi người kia chính là một kẻ điên.
"Chiêu Nghi đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao biểu cảm lại nặng nề như thế?"
Quách Quân Yên lập tức phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện thế nhưng nàng lại nằm bên cạnh Hoàng đế mà thất thần.
"Thưa Bệ hạ, thần thiếp chỉ là đang ngẩn người thôi."
Bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ giống như vậy, tán gẫu một hai câu.
Quách Quân Yên cảm thấy việc ở chung với Hoàng đế rất tự nhiên, thoải mái như là... bằng hữu, nhưng thân phận vẫn còn ở đó, nàng cũng không thể thật sự đối xử với hắn như suy nghĩ trong lòng.
Ngón tay dài hơi lạnh phủ lên giữa hai lông mày của nàng, xoa nắn.
Ở giữa hai người bây giờ vẫn còn khoảng trống, nhưng không còn đến mức nhét vừa hai người nữa, có lẽ chỉ tầm nửa bàn tay thôi.
"Phát ngốc sao lông mày nàng lại nhíu lại?"
Quách Quân Yên trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
"Chiêu Nghi trước đây sống không tốt lắm sao?"
Hắn phát hiện, Chiêu Nghi của hắn rất ít khi cười, tuổi còn nhỏ mà dường như đã che dấu rất nhiều ưu sầu, thỉnh thoảng cảm xúc lại có chút nặng nề.
Ngẫu nhiên còn gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy ác mộng cũng không hét to mà chỉ ẩn nhẫn cuộn thành một đống, cắn môi dưới, toát mồ hôi lạnh thấp giọng nức nở, như một con thú nhỏ bị thương.
Một cô công chúa bị đưa tới làm chiến lợi phẩm chỉ cần nghĩ cũng biết là nàng không được sủng ái.
Có lẽ do ngữ khí của hắn quá bình thường, hoặc có lẽ do đêm khuya, tâm hồn con người ta luôn sẽ mềm mại hơn một ít, Quách Quân Yên nhẹ giọng nói: "Không được tốt lắm."
Dường như nàng rất khó có thể thoát khỏi ký ức đáng sợ nặng nề như vậy.
Nhưng nàng rất thích cuộc sống hiện tại, không lo ăn không lo mặc, mỗi ngày đều đọc sách, hoặc pha trà giết thời gian, ngẫu nhiên cũng có phi tần khác tới tìm hiểu nhưng cũng không đau không ngứa.
Nàng trở mình.
Giọng nói của tiểu cô nương vang lên trong ánh sáng yếu ớt.
"Hoàng Thượng, cảm ơn người."