Tập Truyện: Ngọt Ngào

Quyển 2 - Chương 2: Vườn trường 2




Edit: Vũ Quân

Edit lần 1: 18/5/2021

Nghĩ đến việc Chu Ký Viễn nhắc nhở, Quan Như bước nhanh đi về phía văn phòng chủ nhiệm lớp.

Từ lớp 1 đến văn phòng chủ nhiệm phải đi qua hai khúc quành, lúc cô đi bộ thường bước khá nhanh, bây giờ lại không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, nhất thời không chú ý, lúc quành không khống chế tốc độ, lập tức liền đụng vào một người.

Hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, bao phủ lấy cô, ngay sau đó là cảm giác chóp mũi có chút chua xót... cô đụng vào một lồng ngực rắn chắc.

Người bị cô đụng vào cũng thở ra một tiếng, lui ra sau nửa bước, bàn tay bên dưới đỡ lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn cô, thấy mắt cô ngập nước, chóp mũi đỏ bừng, lại bất đắc dĩ cảm thấy buồn cười: "Em đi nhanh như vậy làm gì?"

Chờ cho cảm giác đau ở chóp mũi nhạt bớt đi, Quan Như ngẩng đầu mới thấy người cô đụng vào chính là Chu Ký Viễn.

Lúc này cô cách Chu Ký Viễn rất gần, bàn tay to của anh đỡ lấy cánh tay cô.

Hiện tại cô mới phát hiện vị chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này đúng là cao thật, khó khăn lắm cô mới đến bả vai anh.

Miên man suy nghĩ một hồi, cô lui ra sau một bước, đôi mắt chớp chớp, nước mắt trong suốt rơi ra từ hốc mắt, theo gương mặt lăn xuống, cô dùng tay lau đi: "Không, em xin lỗi thầy ạ."

Chu Ký Viễn tự nhiên thu tay lại, vẫn cười nhìn cô: "Thôi được rồi, người ta không biết còn tưởng tôi bắt nạt em, khóc thành như vậy."

Quan Như lắc đầu: "Không khóc."

"Ừm, không khóc, mũi còn đau không? Chưa bị sụp chứ?"

Cái mũi xinh đẹp thẳng tắp, nếu bị sụp thì sẽ khó coi lắm.

Khóe miệng Quan Như cong cong, nhưng lại bị chủ nhân ép xuống, trên mặt có chút mất tự nhiên đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là gì khác: "Nào có khoa trương như vậy ạ."

Chu Ký Viễn cũng không biết là đang định đi đâu nhưng thấy Quan Như tới, anh cũng xoay người đi trở về văn phòng: "Vào đi."

Quan Như ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Cô không nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía cô như suy tư điều gì đó ngửi ngón tay mình, mắt phượng híp lại, biểu cảm có chút nguy hiểm.

Chu Ký Viễn ngồi ở ghế của mình, tay đặt lên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.

Ánh mắt của Quan Như bị tay anh hấp dẫn, tầm mắt rơi xuống, thấy bàn tay to với những khớp xương rõ ràng, vừa trắng vừa dài.

Chu Ký Viễn dường như không nhận ra ánh mắt của cô, rút danh sách của lớp 1 ra: "Trong lớp có vài bạn sẽ sang khoa văn, cần sớm tìm ra người để bổ sung những vị trí này, em có kiến nghị gì không?"

Quan Như đối diện với ánh mắt anh, chớp chớp mắt, chóp mũi còn có chút hồng, nhưng biểu cảm đã khôi phục bình tĩnh: "Tiết cuối cùng buổi chiều không phải sẽ họp lớp sao ạ? Thầy có thể trực tiếp chọn trong buổi họp lớp, để mọi người tự tiến cử hoặc người khác đề cử cũng được, ban cán sự cũ cũng không cần phải giữ nguyên đâu ạ, nếu có ai không muốn làm nữa thầy có thể cho bạn khác thử xem, còn có..."

Chu Ký Viễn nghe cô nói từ vấn đề của ban cán sự lớp đến việc xây dựng các nhóm học tập, thỉnh thoảng anh gật đầu đáp lại, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, sau khi cô nói xong anh cong môi lên: "Vậy cứ làm theo những gì em nói đi."

Trong văn phòng đều là chủ nhiệm lớp, cũng có mấy người là giáo viên bộ môn của lớp 1, mọi người đều rất quen thuộc với Quan Như, từ lúc cô tiến vào không ai nói chuyện sau khi thấy cô đi rồi mới sôi nổi.

... mọi người đều có thói quen khen ngợi sau lưng học sinh.

"Thầy Chu, có lớp trưởng giỏi như vậy thầy bớt lo rất nhiều đấy."

Chu Ký Viễn cười gật đầu, nắm một cây bút nhẹ nhàng xoay chuyển: "Đúng là như vậy."

"Thi cuối kỳ lần trước Quan Như đứng thứ ba cả khối đúng không?"

"Đúng vậy, không chỉ có năng lực mạnh, thành tích cũng tốt."

"Chỉ là trong nhà... Đáng tiếc..."

Lông mày Chu Ký Viễn vừa động: "Trong nhà? Trong nhà em ấy làm sao vậy?"

"Thầy Chu vừa tới có lẽ là không biết. Đây cũng không phải bí mật gì, ba Quan Như là dân cờ bạc, không chỉ đánh bạc, uống rượu xong còn bạo hành vợ con, mãi cho đến khi Quan Như học cấp 2 bố mẹ em ấy mới ly hôn, mẹ em ấy bởi vì trước đó... sức khỏe không tốt lắm, trong nhà đều dựa vào Quan Như một bên đi học một bên chống đỡ, haiz... chính là như vậy, ba em ấy còn thường xuyên đến quấy rầy hai mẹ con nữa."

Tay Chu Ký Viễn dừng một chút, mới tiếp tục viết, sau đó lắc đầu không nói nữa.

"Lớp 1 chỗ nào cũng tốt, chỉ trừ một học sinh cá biệt."

"Cô đang nói đến Triệu Du hả?"

"Còn không phải sao? Trong nhà có tiền lại có điều kiện như vậy, lại cố tình không nghiêm túc học tập, cô xem đứa trẻ đó có phải kém đâu nhưng lại cứ cố tình như vậy? Em ấy cứ như thế thì sau này người chịu khổ chỉ có chính mình thôi."

"Nói thì nói như vậy nhưng không ai khuyên được thì làm sao bây giờ."



Mà Triệu Du lúc này mới vừa ăn cơm trưa xong đang lắc lư ở bên ngoài với mấy người anh em, đi về phía hẻm nhỏ, mấy người anh em của Triệu Du liếc nhau.

"Triệu ca?"

Triệu Du híp híp mắt: "Kêu cái gì mà kêu? Không thấy sao? Muốn tôi đá mấy cậu vào à?"

Mấy người anh em vội nói: "Đi, hiện tại liền đi."

Mấy người đi vào, âm thanh bình bịch vang lên đánh cho mấy học sinh trường khác một trận, lại cảnh cáo vài câu liền nghênh ngang đi ra, đi theo phía sau Triệu Du.

Triệu Du lười biếng, dường như còn chưa tỉnh ngủ, mắt to híp lại, tóc mái có chút hỗn độn rơi rụng trên trán, các nữ sinh đi qua đều không khỏi nhìn thêm vài lần.

Có cái danh giáo bá bên ngoài, cả trường không có ai là không biết cậu, cậu đánh nhau thì đánh nhau nhưng rất bênh vực người mình, sẽ không để học sinh trường khác bắt nạt học sinh trong trường, thật ra không có nhiều người ghét cậu, hơn nữa cậu còn rất đẹp trai, ngũ quan rõ nét, đôi mắt phá lệ mê người, ở trong trường có không ít người mê muội.

Triệu Du không để ý những đánh giá ngoài sáng trong tối về mình, cậu đã quen rồi, nhưng như nghĩ tới cái gì đó, bước chân của cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía mấy người đằng sau: "Trước đó ở cổng trường có phải có nữ sinh bị bọn người Tam Chức bắt nạt không?"

Cậu vứa nói như vậy, mấy người lại hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng mới có người nghĩ ra.

"Đúng là có chuyện như vậy, nữ sinh kia không phải ở lớp Triệu ca sao? Lớn lên nhỏ nhắn nhưng trắng, đặc biệt đáng yêu, ngày đó cậu tâm tình không tốt, đi lên cho mấy người đó một trận đến mức kêu cha gọi mẹ."

Sau đó chính là một chuỗi nịnh nọt, Triệu Du không có tâm tư để nghe.

Cậu nhớ tới chiều hôm đó, ánh mặt trời không chiếu vào hẻm tối, trong hẻm tối tăm cô gái nhỏ trắng sáng bị vài người vây quanh, rõ ràng rất sợ nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ giơ móng vuốt về phía mấy người kia, giống như con mèo nhỏ.

Khuôn mặt của mèo nhỏ và tiểu nha đầu ngồi ở ban công trưa nay dần chồng lên nhau.

Cậu dùng đầu lưỡi liếm răng nanh, cười.

"...Triệu, Triệu ca, cậu cười cái gì vậy, quá dọa người."

Triệu Du liếc người nói chuyện một cái: "Liên quan gì đến cậu?"

Người nọ khụ một tiếng, không dám nói nữa.

Triệu Du trở lại lớp, trong lớp có rất nhiều người về nghỉ trưa, chỉ có những người nhà xa mới ở lại phòng học, bao gồm... mèo nhỏ cậu vừa nghĩ tới kia.

Mèo nhỏ đang làm gì vậy?

Cậu nhìn lướt qua.

À đang ôm sách Tiếng Anh ôn bài.

Cậu đi đến trước bàn cô, gõ hai cái lên mặt bàn.

Mèo nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu, hàng mi dài run rẩy, đôi mắt màu nâu trong trẻo nhìn cậu một cái.

Cô nhìn nhìn bên trái và bên phải của mình, chỉ có mình cô: "Tìm tôi sao?"

Từ trong mũi Triệu Du phát ra một tiếng ừ.

Bị cậu tùy tiện nhìn chằm chằm, không biết như thế nào, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô dần đỏ ửng, âm thanh mềm mại, nhưng lời nói ra lại không nhanh nhẹn lắm: "Có, có chuyện gì sao?"

Triệu Du khom lưng, nửa ghé vào trên bàn cô, tay chống đầu, mắt cũng không chớp chỉ nhìn cô: "Bạn học, trước đây tôi đã cứu cậu đúng không?"

"A... A, cái kia, đúng." Vãn Khanh nhéo cuốn vở trong tay, tim nhảy lên thình thịch.

Triệu Du híp mắt cười: "Vậy cậu làm bài tập cho tôi một tháng, thế nào?"

Đôi mắt to xinh đẹp dưới mắt kính dường như khó hiểu, chớp chớp, đôi môi anh đào hồng nhạt khẽ mở, trong lúc nói chuyện dường như mang theo mùi hương nhàn nhạt: "Có, có thể."

Nhưng... từ trước đến nay không phải cậu vẫn không nộp bài tập sao? Cũng không có giáo viên nào khó xử cậu mà.

Cô vừa nói xong, Triệu Du đột nhiên cúi về phía trước cô không kịp đề phòng lùi ra sau, giọng nói có chút run rẩy: "Còn, còn gì nữa."

Chóp mũi giật giật, Triệu Du nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của cô, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu ăn kẹo cao su à?"

Vãn Khanh thật cẩn thận xê dịch về phía sau, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có nha."

Ha...

Triệu Du lui về sau, răng nanh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Vốn dĩ âm thanh đã đủ mềm rồi, lúc nói chuyện lại còn thêm một chữ "Nha" là muốn tra tấn chết ai?

Cậu cúi đầu, tiến vào trong tầm mắt của thiếu nữ. Hầu kết lăn lộn hai cái, giọng nói có chút mất tự nhiên: "Nói như vậy là quyết định rồi nhé. Không cho quỵt nợ."

Vãn Khanh gật đầu, trả lời: "Được."

Dù sao cô không giúp cậu viết cậu cũng không viết, không biết vì sao cậu lại muốn làm điều thừa này, nhưng... Có thể tiếp xúc với cậu nhiều hơn một chút, vì sao cô phải cự tuyệt.

Sau khi Triệu Du ngồi về chỗ của mình liền thấy mèo nhỏ co thành một đoàn, nằm lên mặt bàn, đỉnh đầu như có hai cái tai đang lắc lắc, tâm tình không biết như thế nào lại trở nên sung sướng, cười khẽ một tiếng.

____

Hai couple lên sóng đủ cả.