Tập Truyện: Ngọt Ngào
Edit: Vũ Quân
Thành phố Xán Dương tiến vào mùa thu, gió thu ào ào, thổi qua lá rụng trên mặt đất, lá khô răng rắc kêu lên, lại chậm rãi rơi xuống.
Trên ban công nhỏ không một bóng người, một mình Quan Như ngồi trước bàn, cô chống đầu nhìn khung cảnh ngoài ban công, duỗi tay là có thể sờ được nhánh cây, gió thu lẳng lặng thổi qua, làm bay tóc mai của cô.
Giờ này khắc này, Quan Như cảm thấy nội tâm vô cùng an bình.
So với mười mấy năm nay càng an bình hơn.
Sau khi trải qua buổi tối ngượng ngùng kia, giống như cái gì cũng thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.
Không thay đổi chính là Chu Ký Viễn luôn nghiêm khắc với thành tích học tập của cô, thậm chí so với trước kia anh còn yêu cầu cao hơn, vậy nên thành tích Vật lý của Quan Như nhìn bằng mắt thường cũng thấy sự tiến bộ.
Không giống trước đây chính là ngẫu nhiên anh sẽ ôm hoặc hôn Quan Như... A không phải, phải nói là thường xuyên, anh còn đưa cô ra ngoài chơi nữa.
Chu Ký Viễn mở cửa ban công nhỏ, anh nhìn thấy cảnh tượng như một bức tranh sơn dầu, cô gái của anh mang theo ý cười điềm nhiên nhìn cảnh thu.
Anh lại gần thiếu nữ trong bức tranh.
Hộp cơm màu lam đặt trên bàn trước mặt Quan Như.
Một chiếc khăn cùng màu choàng hai vòng quanh cổ cô, bao vây lấy chiếc cổ nhỏ bị gió thổi lạnh của cô.
Quan Như không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, nhưng cô vẫn theo bản năng ngẩng cao đầu, cong cong mắt: "Thầy~"
Chu Ký Viễn cong khóe miệng, ngón tay gập lên, gõ lên trán cô, giọng nói trầm thấp: "Trời lạnh như vậy, em ra ngoài cẩn thẩn bị cảm lạnh."
Anh mở hộp cơm ra, màu sắc đầy đủ, dinh dưỡng phong phú, mùi thơm nức mũi.
Mắt Quan Như sáng rực lên.
Đúng vậy, từ sau khi cô xác định quan hệ với Chu Ký Viễn, ba bữa một ngày của cô đều được anh bao thầu.
Sau khi hiểu anh, đặc biệt là biết gia thế của anh cô cho rằng thầy Chu là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng sau đó mới biết cô hoàn toàn sai rồi, anh nấu cơm rất không tồi, đặc biệt không tồi, mà còn cực kì ngon.
Hơn nữa Vãn Khanh cũng có bạn trai của mình nên căn bản là hai người không còn ăn trưa cùng nhau.
Chu Ký Viễn nhéo mũi cô: "Nhanh ăn đi, con mèo nhỏ ham ăn."
Chu Ký Viễn kéo ghế ngồi đối diện cô, nghe thấy cô khẽ hừ một tiếng, anh không khỏi bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Quan Như theo phản xạ định che trán lại, cô nhìn xung quanh thấy bức màn trong phòng bị kéo lên, người bên trong không thể nhìn thấy người ở bên ngoài cô mới nhẹ nhàng thở ra, âm thầm trừng mắt anh một cái, đè thấp giọng: "Thầy đừng cứ luôn như vậy mà."
Thậm chí có đôi khi ở văn phòng, người này cũng trộm nhéo ngón tay cô chơi! Còn nhân lúc mọi người không chú ý hôn mặt cô!
Dưới loại tình huống này cô chỉ có thể biểu diễn khuôn mặt nhỏ đỏ rực, ở trong lòng dậm chân, nhưng lại không có cách nào đối phó với anh.
Chu Ký Viễn vẫn cười, cũng học theo cô đè thấp thanh âm, giống như đi ăn trộm: "Không có biện pháp, bảo bối của tôi quá đáng yêu."
Quan Như bưng kín mặt mình. Trên mặt đặc biệt nóng, độ cong của khóe môi lại không hề giảm.
A a a a a! Người này rất phạm quy!
Mỗi lần gọi cô là bảo bối, âm thanh vừa nhẹ vừa lưu luyến, đặc biệt gợi cảm.
Đỉnh đầu bị xoa nhẹ hai cái.
"Được rồi, mau ăn gì đó thôi."
Quan Như buông tay, vẫn cúi đầu như cũ, nhẹ giọng vâng một tiếng.
Bên kia, trên sân thượng, hai người đã sớm cơm nước xong.
"Trục x này là cái gì?"
Bốp.
Một quyển sách đánh lên đỉnh đầu của thiếu niên còn đang lẩm bẩm.
Rõ ràng không hề đau, nhưng thiếu niên lại làm bộ làm tịch ôm đầu kêu oai oái, cậu bẹp miệng làm nũng với thiếu nữ bên cạnh: "Khanh Khanh không thích tôi, dùng sức đánh tôi như vậy đau quá."
Vãn Khanh không dao động, thậm chí còn muốn đánh thêm cái nữa.
Vãn Khanh lạnh lùng trừng mắt, hầm hừ nói: "Ngay cả trục x cũng không biết, cậu đi học đều tốn công hết rồi à?"
"Cậu muốn đi du học à? Nhưng tôi không muốn yêu xa, nếu cậu xuất ngoại chúng ta liền chia tay."
Trong nhà Triệu Du đã sắp xếp, nếu cậu không thể thuận lợi thi đại học thì sẽ đưa cậu ra nước ngoài.
Gần đây Vãn Khanh đặc biệt nghiêm khắc đối với cậu, trừ nguyên nhân này ra đương nhiên... Cũng bởi vì khoảng thời gian trước người nào đó đùa giỡn quá đáng, cuối tuần vừa rồi một đĩa dâu tây đều bị cậu dùng cho hoạt động nào đó, khiến cho Vãn Khanh nổi trận lôi đình, mấy ngày nay không cho cậu sắc mặt tốt.
Đối diện với khuôn mặt lạnh của Vãn Khanh, Triệu Du liếm hàm răng, dường như có thể nếm được hương vị ngọt ngào của dâu tây từ cô lần trước, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm ngoan ngoãn, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cúi đầu đọc sách giáo khoa.
Cậu lẩm bẩm thật khẽ: "Tôi sẽ học tập tử tế, Khanh Khanh không thể không cần tôi."
Biểu cảm kia, ngữ khí kia, đáng thương đến cực điểm.
Cố tình thiếu niên lớn lên lại đặc biệt đẹp trai... bây giờ lại ngoan ngoãn giống như...cún con.
Nhưng cái này! Rõ ràng là sói đuôi to!
Vãn Khanh nghĩ thầm người này am hiểu nhất là giả vờ, cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể mềm lòng!
Triệu Du ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Có thể, có thể dạy tôi một chút không 😥?"
Vãn Khanh: Đáng giận a!!
Cô thở phì phò kéo cuốn sách trong tay Triệu Du: "Cậu không hiểu chỗ nào?"
Giọng điệu có vẻ như lạnh lẽo cứng rắn nhưng thật ra cô đã mềm lòng.
Biết rõ tính cách của bạn gái nhà mình Triệu Du âm thầm cười, nhân cơ hội tới gần cô: "Chỗ này..."
Bẹp một ngụm.
Nhân cơ hội hôn trộm.
"Triệu! Du! Cuối tuần này không cho cậu chạm vào tôi!"
"Tôi không nhịn được~"
"Nhịn. Không nhịn cũng phải nhịn! Đừng có mà nhìn tôi như vậy!"
"Xin lỗi mà 🙄"
"Tôi sẽ không mềm lòng đâu."
"Tôi sai rồi 😭"
"Cậu...ưm~"
_______
Chương sau hơn 3k chữ mười mấy trang word lận, lần đầu tiên của thầy Chu với Quan Như nha, tí nữa hoặc tối nay đăng.