Tập Truyện: Ngọt Ngào
Màn giường theo gió nhẹ nhàng lay động, in lên bóng hai người.
Mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, đỉnh anh đào ở hai luồng ngực trắng nõn mềm mại có chút sưng lên, đỏ bừng, giống như hai viên trái cây, đợi người ta tới hái, lại hoặc là đã bị gặm cắn một phen, cà người nàng hồng phấn, tóc dài tán loạn trên giường, có vài sợi dính trên khuôn mặt, gương mặt trắng nõn như thoa phấn ửng hồng, đôi mắt đẹp nhắm lại, hàng mi thỉnh thỏang run lên, tay đặt hai bên chặt chẽ nắm lấy thành giường.
Nhìn xuống bên dưới, chân nàng bị mở ra, người đàn ông cũng trần trụi giống nàng đang ngồi quỳ giữa hai chân nàng, ngón tay khảy cánh hoa đẫm nước, phát ra âm thanh dính nhớp, làm nàng không khỏi mấp máy khóe môi.
Cánh hoa hồng nhạt bị đẩy ra từng tầng, ngón tay người đàn ông thân mật vuốt ve cánh hoa trơn trượt kiều nộn, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ một cái, chọc cho mỹ nhân duyên dáng kêu to.
Đốt ngón tay hoàn toàn đi vào trong thịt non, chuyển động theo vòng tròn, moi ra một bãi xuân thủy, cũng không biết là hắn đang moi thịt non hay là nước.
Hắn nhìn thứ dâng trào giữa hai chân mình, một cái tay khác xoa hoa đế, đồng thời ngón tay ở trong con đường nhỏ chật hẹp cũng không hề dịu dàng, cứ thế moi lộng di chuyển, mang ra một mảnh chất lỏng ướt át ấm áp.
"Thoải mái không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, hắn cúi đầu hôn khẽ lên phần thịt non ở đùi trong của nàng.
Chỗ kia đặc biệt mẫn cảm, Bạch Sơ Nhàn không khỏi run lên, nghiêng đầu rên rỉ: "Không..."
Nàng mở đôi mắt mông lung ngập nước, trừng hắn một cái: "Chàng trực tiếp... Một chút."
Không biết người này có tật xấu gì mà lần nào cũng khiến nàng tiết một lần lại một lần, cả người mềm nhũn rồi mới trực tiếp ăn nàng.
Lục Hưu Lâu hôn đến mũi chân nàng, hắn gặm một chút thịt non của nàng, cười hai tiếng: "Không thể để ta một mình sung sướng được, phu nhân cũng phải như vậy chứ."
Cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu xả lên ngón tay hắn, khiến bàn tay hắn ướt đẫm, lúc này hắn mới rút tay về.
Bạch Sơ Nhàn cho rằng cuối cùng hắn cũng chịu bắt đầu, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẳng chân còn đang trong dư vị cao trào, run rẩy.
Lông mày nàng đột nhiên nhăn lại.
Nàng cảm nhận được một thứ lạnh lẽo chống lên chỗ kia của nàng. Bụng còn ở trong dư vị cao tràp, run lên.
Không sai, Lục Hưu Lâu không chỉ không trực tiếp ăn nàng, mà hắn còn cầm một thứ to bằng ngón cái trêu đùa cánh hoa của nàng.
Cọ ra từng mảnh, bên ngoài thứ kia dính chất lỏng sáng lấp lánh, người đàn ông đẩy nó, làm nó căng ra rồi rụt lại, cái miệng nhỏ phả ra hơi nóng, từng chút từng chút một đẩy vào bên trong.
Bạch Sơ Nhàn cảm giác không ổn, muốn lui về phía sau, vừa mới cao trào xong, cả người nàng bủn rủn, căn bản là không thoát được khỏi hắn, chỉ có thể cảm nhận được dị vật từng chút bị nhét vào trong.
Dị vật hình tròn, mặt ngoài gập ghềnh, như có hoa văn, cọ mạnh vào nếp uốn trong đường đi nhỏ hẹp của nàng, từng đợt khoái cảm đánh úp lại, cảm giác tê dại tích tụ ở eo và hạ thân.
Đến một độ sâu nhất định người đàn ông mới rút tay ra.
Vật nhỏ hình cầu bên trong không biết tại sao đột nhiên rung lên, mãnh liệt mười phần, vừa lúc cọ vào khối thịt mẫn cảm của nàng, Bạch Sơ Nhàn đột nhiên không kịp phòng ngừa a một tiếng, sau đó chính là khoái cảm vô biên, xuân thủy một đợt tiếp một đợt, nàng thở phì phò từng ngụm.
"Hỗn... Đản..."
Lục Hưu Lâu cười hôn gương mặt nàng: "Ta còn có thể... Càng hỗn đản hơn nữa."
Hắn vừa dứt lời, thứ dâng trào dưới thân đẩy cánh hoa ra, xông thẳng vào đường đi.
Bị tấn công bất ngờ, Bạch Sơ Nhàn ngửa đầu a một tiếng, sau đó run run rẩy rẩy lại bước lên đỉnh núi, nàng chỉ cảm thấy nàng sắp bị hắn làm cho nứt vỡ, vừa căng vừa nóng.
Thịt non bên trong của nàng điên cuồng hút lấy hắn, vật nhỏ bên trong không chỉ khiến nàng run rẩy mà còn cọ vào hắn, cực kì kích thích.
Người đàn ông nhéo eo nàng, mạnh mẽ ra vào, đôi mắt cơ hồ đỏ lên.
Hắn vỗ bờ mông xinh đẹp của nàng: "Thả lỏng một chút, ta không động đậy nổi."
Bạch Sơ Nhàn đâu còn nghe thấy hắn nói gì, nàng chỉ lắc đầu, khẽ mở cái miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên nhỏ vụn.
Hắn lại xoa ngực nàng, vừa xoa vừa nhéo hoa đế non mịn, dưới thân không ngừng lao tới, không còn bất luận kĩ xảo và tiết tấu nào nữa, mỗi lần đều thọc đến nơi sâu nhất, không hề dừng lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng người đàn ông thở gấp và tiếng rên rỉ kiều nộn của người con gái cứ liên tục không ngừng kết hợp với tiếng nước nhóp nhép và âm thanh va chạm bành bạch, kéo dài không dứt.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, trận hoan ái này mới kết thúc.
Sau khi hai người rửa sạch xong, Bạch Sơ Nhàn nằm trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ, Lục Hưu Lâu lại vẫn tỉnh táo, hắn ở trên mặt nàng hôn tới hôn lui, đột nhiên hắn bị nàng cho một cái tát.
Bạch Sơ Nhàn nhíu mày, thanh âm khàn khàn: "Ta muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi gặp Tưởng Minh Quỳnh nữa."
Lục Hưu Lâu không vui nói: "Gặp hắn làm gì, qua mấy ngày nữa nàng chính là phu nhân của ta rồi."
Bạch Sơ Nhàn không nói chuyện, xoa xoa đầu cún của hắn, nhắm mắt ngủ.
Lục Hưu Lâu hừ một tiếng, lôi kéo chăn, ôm mỹ nhân trong lòng ngực, cũng ngủ.
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
"Đây là của hồi môn cho muội."
Ngón tay Tưởng Minh Quỳnh kẹp một điếu thuốc lá châm dở, hắn hút một ngụm, nhẹ nhàng phun ra, sương khói lượn lờ, một cái tay khác đẩy thứ đặt trên bàn lên phía trước.
Bạch Sơ Nhàn cầm lấy tờ giấy kia, đọc qua vài lần, nàng ngước mắt lên: "Huynh đem thế lực ở thành phố Than Bình toàn bộ giao cho muội?"
Tưởng Minh Quỳnh đang làm gì vậy? Trước đó mấy ngày nàng nghe nói hắn và Liễu Từ chia tay, Liễu Từ bị hắn nhốt lại như thế nào, nàng cũng không quan tâm, hôm nay vừa gặp, chẳng lẽ người này bị điên rồi?
Tưởng Minh Quỳnh nhìn rõ biểu cảm trên mặt nàng, nàng cũng chưa bao giờ che giấu, hắn tự giễu cười: "Muội không nhìn lầm, thật là như vậy."
Hắn dựa về phía sau, khuôn mặt bị sương khói bao phủ, không thấy rõ thần sắc: "Đây đều là những thứ muội nên có, đã nhiều năm như vậy..."
Bạch Sơ Nhàn: "Huynh tính toán đi đâu?"
Tưởng Minh Quỳnh khẽ cười một tiếng, có chút sung sướng, "Vẫn là muội hiểu ta."
Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Quốc gia gặp nạn, sao ta có thể ở mãi nơi này kéo dài hơi tàn."
Bạch Sơ Nhàn nhíu mày: "Huynh muốn đi tiền tuyến?"
"Ý ta đã quyết." Tưởng Minh Quỳnh nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo ôn nhu, chỉ ra bên ngoài.
"Muội nên đi thôi, nếu không Lục Hưu Lâu sẽ cho người phá cửa mất."
Bạch Sơ Nhàn thở dài: "Nếu có cần gì, huynh cứ gửi thư."
Nàng xoay người đi ra ngoài, trong chớp mắt khi tay nàng chạm vào then cửa, người phía sau cất tiếng nói:
"Nếu như... có thể gặp lại một lần nữa..."
Nàng không dừng lại, mở cửa đi ra ngoài, ở bên ngoài người đàn ông đang chờ duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Ba ngày sau, thiếu soái của Sầm Thành Lục Hưu Lâu cùng Thập Nhất thiếu của Dịch Bang tại thành phố Than Bình đại hôn, hôn lễ vô cùng long trọng.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Tưởng Minh Quỳnh ra tiền tuyến.