Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 116: Tôi Có Một Đoạn Ân Oán




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Mạnh Chí Thành lui lại nhìn nụ cười sáng lóa trên mặt thanh niên kia. Hắn vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mạnh Chí Thành nói:

- Như vậy mới đúng chớ! Tôi chính là người tốt bụng đang muốn giúp đỡ ông anh. Thế mà vừa rồi ông anh xa lánh thật khiến cho tôi đau lòng.

Mạnh Chí Thành trừng mắt nhìn đối phương, nói:

- Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng tỏ ra thần thần bí bí.

- Vậy được, tôi đục núi phá đường nói thẳng, tôi hi vọng anh Mạnh mang tôi đến vị trí của cô bé hai năm trước, để tôi kết thúc một đoạn ân oán cuối cùng với cô ta.

Về sau, chúng ta không liên quan đến nhau, không ai nợ ai, tôi sẽ không đến quấy nhiễu cuộc sống của ông anh. Như thế nào?

Lời nói của đối phương khiến Mạnh Chí Thành tràn ngập hoang mang. Thằng này muốn tìm cô gái kia? Chẳng lẽ hắn không biết cô ta đã chết ngủm rồi?

Mạnh Chí Thành vẻ mặt ngơ ngác, đầu toàn dấu hỏi. Thanh niên kia lại lần nữa nở nụ cười quái dị:

- Tôi biết thắc mắc của anh Mạnh, cô gái kia hoàn toàn đã không còn trên nhân thế, nhưng mà…

Nói đến đây, nam thanh niên dừng lại một chút, hắn im lặng quan sát bốn phía xung quanh, xác nhận không có ai ở gần nghe lén, lúc này mới hạ thấp âm điệu, trầm giọng nói:

- Có đôi khi, người chết rồi cũng không phải là đã kết thúc. Ân oán của tôi với cô ta, dù chết cũng sẽ không bỏ qua.

Cho nên, tôi cần ông anh dẫn đi tìm cô ta. Dù cô ta biến thành cái thể loại gì thì tôi cũng phải tìm ra. Sau đó ân đền oán trả, nợ máu phải trả bằng máu.

Giọng nói lào khào trầm thấp sát bên tai khiến Mạnh Chí Thành vô cùng sợ hãi. Gã khẩn trương nhìn thanh niên to như khỉ đột với khuôn mặt hung thần ác sát phía đối diện:

- Anh… anh bạn định làm gì thi thể cô ta?

Nam thanh niên nhìn quanh, cười lắc đầu:

- Vấn đề này không tiện nói ở đây. Mà việc đó tựa hồ không quan hệ lắm đến anh Mạnh nha. Ông anh chỉ cần biết, tôi với anh không có ác ý gì. Cũng không cần lo lắng rằng tôi sẽ vạch trần tố giác ông anh.

Hắn nhếch mép, âm trầm nói tiếp:

- Tôi tin rằng ông anh không cách nào cự tuyệt. Mà chúng ta cũng cần phải rõ ràng rằng, nếu cảnh sát biết được việc ông anh làm, lúc đó anh chạy đến đâu cũng sẽ bị tóm trở về… Ông anh cảm thấy thế nào?

Mạnh Chí Thành bất an nhìn đối phương chằm chằm, nói:

- Anh định khi nào thì đi tìm cô gái kia?

- Đương nhiên là bây giờ luôn, càng nhanh càng tốt – Thanh niên nhìn đồng hồ, nói - Tốt nhất lúc này đây đêm tối, bốn bề vắng lặng. Chứ lỡ ra bị người khác phát hiện, cả ông anh và tôi đều có kết quả chẳng hay ho gì.

Mạnh Chí Thành nghĩ nghĩ, nói:

- OK! Vậy bây giờ đi, ta đi vào nói với quán bar một tiếng rồi xuất phát luôn.

Nam thanh niên cười mỉm, gật đầu:

- Nhân tiện phiền phức anh Mạnh kiếm giùm tôi một sợi dây thừng và bao tải, một cái xẻng nữa. Tôi đi vội quá không chuẩn bị mấy món này.

Mạnh Chí Thành có chút mộng bức:

- Anh bạn đến cùng muốn làm gì?

Trước mắt tên thanh niên này mỗi lời nói đều tràn ngập vẻ quái quỷ linh dị. Đêm hôm khuya khoắt muốn đi tìm một bộ thi thể khả năng đã thối rữa, sau lưng thì mang một hộp gỗ lớn, còn đòi chuẩn bị xẻng dây thừng bao tải các thứ…

Càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi ghê rợn. Mạnh Chí Thành cảm thấy chính mình không chừng gặp được cái thể loại biến thái buồn nôn khủng bố.

Gã nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Trộm cướp, xúc phạm thi thể là trọng tội đó… Anh bạn cũng đừng liên lụy ta chứ!

Tên trâu nước to con cười cười:

- Ờ xúc phạm thi thể là trọng tội, thế tội ấy có nặng hơn việc tạo ra thi thể không? Anh Mạnh đừng kể chuyện cười chứ! Với công lao vĩ đại của ông anh thì tội lỗi của tôi chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi!

Câu nói này khiến Mạnh Chí Thành cứng họng. Gã trợn mắt nhìn đối phương, phản kháng yếu ớt:

- Ta… Ta việc kia là ngoài ý muốn. Ta cũng không muốn làm như vậy.

Nam thanh niên nhún vai:

- Tôi không hứng thú lắm với chuyện của ông anh! Tôi chỉ cần tìm xác của cô gái kia. Cho nên anh Mạnh không cần phải giải thích làm gì cho mệt, chuẩn bị lên đường thôi.

Nói xong hắn trực tiếp bước ra ngoài. Mạnh Chí Thành trừng mắt nhìn bóng lưng đối phương rồi giây lát cũng đi theo hắn.

Gã biết rõ tên thanh niên này không phải loại người dễ lừa gạt. Quan trọng nhất là đối phương không biết từ đâu mà hiểu rõ câu chuyện hai năm trước kia. Hiện tại mình bị hắn nắm thóp, đối với yêu cầu của đối phương, mình không cách nào cự tuyệt.

Dù là gã biết rõ tên trâu nước này muốn đi tìm thi thể kia, hẳn sẽ không làm chuyện gì tốt lành, nhưng gã cũng vô pháp phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.

Từ ngày xảy ra chuyện ấy, có mấy lần gã giật mình bật dậy từ trong giấc mộng. Nhưng gã căn bản không nghĩ đến, hai năm trôi qua, thậm chí bản thân gã còn quên câu chuyện kia, hôm nay đến tìm gã không phải cảnh sát mà lại là tên thanh niên quỷ dị biến thái này.

Dưới ánh mắt theo dõi của nam thanh niên, Mạnh Chí Thành nói chuyện với Bartender một hồi, bảo mình có việc đột xuất cần rời đi, nhờ bartender chào chủ quán một câu.

Nhận dây thừng và bao tải từ tay Mạnh Chí Thành, tên trâu nước cười vui vẻ:

- Đa tạ đa tạ!

Mạnh Chí Thành thì khoát tay nói:

- Giờ chúng ta đi như thế nào? Ngồi xe ta hay ngồi xe anh bạn?

- Đương nhiên là ngồi xe của anh Mạnh, anh là người dẫn đường mà. – Thanh niên cười nói.

Rõ ràng đối phương không muốn Mạnh Chí Thành nhìn thấy biển số xe của hắn. Tên này thật cẩn thận, quả nhiên đang có ý định làm việc xấu.

- Đi theo ta!

Mạnh Chí Thành nói xong quay người đi đến chỗ đậu xe. Mặc dù gã cũng không muốn đối phương biết biển số xe, nhưng giờ gã là cá nằm trên thớt mặc người chặt chém thôi.

Hai người một trước một sau lên xe oto của Mạnh Chí Thành, rời khỏi quán bar Bạch Ngọc Sách. Thanh niên kia ngồi ở ghế sau, tay ôm cái hộp gỗ to đùng.

Trên xe, nhìn khoảng cách gần, Mạnh Chí Thành mới ý thức được cái hộp này cũng quá lớn đi. Gã nhịn không được, cất tiếng hỏi:

- Anh bạn, cái hộp gỗ của anh… bên trong… chứa thứ gì vậy?

Thanh niên liếc nhìn rồi bình thản trả lời:

- À, bên trong có mấy người bạn của tôi. Anh Mạnh có muốn nhìn một chút không?

Mạnh Chí Thành sắc mặt xanh lét, chợt nghĩ đến điều gì đó, gã lắc đầu nguầy nguậy:

- Không… Không … Không cần. Đi thôi nào.

Cuống quýt lái xe đi, Mạnh Chí Thành cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Mấy người bạn mà lại đựng trong hộp gỗ. Lại nhớ đến tên này nửa đêm đòi đi tìm thi thể. Vậy trong hộp đó đang đựng thứ gì kinh khủng ai mà biết được?