Dịch giả: Cua Đá
Cản thi tượng là một khái niệm phổ biến trong kịch bản phim bộ Hồng Kông. Thế hệ Mạnh Chí Thành đều lớn lên nhờ phim Hồng Kông nên gã không xa lạ gì với tên gọi này. Trong phim, mấy kẻ cản thi tượng điều khiển nhất cử nhất động của bầy cương thi mặc quan phục triều Thanh, còn mấy cái thi thể thì nghe lời tăm tắp như rối gỗ. Hình ảnh quái dị này là cơn ác mộng từng đêm suốt tuổi thơ của gã. Thế quái nào đêm nay gã lại xui xẻo đụng độ một “cản thi tượng” hàng thật giá thật thế này? Gã bỗng nhận ra nghề nghiệp này thực khủng bố gấp mười lần hơn so với hình ảnh trên phim. Đối phương không cần mặc trang phục ly kỳ cổ quái, cũng chẳng cần ra vẻ kỳ nhân dị tướng. Chỉ là một kẻ mặt mày tái nhợt, mắt trũng sâu hoắm với ánh mắt lạnh lùng u ám nhưng so với phim ảnh thì kinh hồn hơn nhiều. Đến bây giờ, Mạnh Chí Thành vẫn không dám suy đoán cái hộp gỗ đối phương cõng trên lưng rốt cục là vật gì? Kẻ yếu bóng vía như gã ta sợ nếu nghĩ sâu thêm chút nữa thì chân sẽ nhão như cá khoai, có muốn chạy trốn cũng hữu tâm vô lực. Bọn họ người trước kẻ sau tiến vào nơi rừng sâu núi thẳm, dọc đường toàn bộ côn trùng đều im thin thít không một tiếng kêu, dường như cả lũ chúng nó đều muốn thoát thân thật nhanh, tránh họ như tránh tà. Thậm chí khi cả hai đi qua một gốc cây, có hai con chim non đang ngủ trong tổ. Ngay lúc ấy, bọn chúng bỗng dưng giật mình kêu lên đầy hoảng sợ, vội vàng đập cánh liều mạng bay đi. Nghe tiếng chim kêu thê lương thảm thiết như bị đòi mạng, Mạnh Chí Thành nuốt nước bọt, càng thêm căng thẳng. Rốt cục cái hồ lô sau lưng ông tướng này chứa thuốc gì đây? Đến chim cũng hồn vía lên mây như thế, không lẽ trên lưng cậu ta toàn hài cốt với quỷ sao? Nửa đêm gà gáy ông tướng này còn đi tìm xác cô bé kia, không lẽ muốn luyện cô ta thành cương thi? Nhưng vì sao lại chọn đúng cô bé đó? Càng đáng sợ hơn là, vì sao thằng này lại nắm rõ như lòng bàn tay về gã? Vì sao lại trực tiếp tìm gã? Khi cô bé kia say xỉn rồi mất tích, cảnh sát cũng không thẩm vấn gã, vậy vì sao một người ngoài như ông tướng này lại điểm mặt chỉ đích danh vào mình? Chẳng lẽ thằng khốn này lợi hại hơn cả cảnh sát sao? Mạnh Chí Thành cực kỳ tò mò, không hiểu đối phương làm cách nào để tìm ra mình. Nhưng với cái bầu không khí lạnh chẳng kém đỉnh Bạch Ngọc lúc tuyết rơi thế này, gã ta làm sao dám mở miệng đây. Gã đoán chừng chỉ cần mình lải nhải một câu thôi, ông tướng kia sẽ giết chết gã rồi luyện thành cương thi luôn. Gã nào đã muốn chết, lại càng không muốn chết rồi cũng chẳng được yên thân, còn bị người ta huấn luyện thành cương thi để sai bảo nha. Mạnh Chí Thành cố gồng mình lên để không suy nghĩ linh tinh nữa. Nếu không như thế, chân của tên ca sĩ này kiểu gì cũng sẽ mềm nhũn ra. Cả hai người đi bộ trong rừng hơn hai mươi phút, đường đi càng ngày càng vắng vẻ, xung quanh không có dân cũng chẳng có đất đai gì, đúng thật là thâm sơn cùng cốc. Cũng bởi ở đây hoang vu hẻo lánh quanh năm chẳng thấy bóng người nên Mạnh Chí Thành mới lựa chọn làm chỗ giấu xác. Cuối cùng, cả hai dừng chân ở một gốc sồi vô cùng tươi tốt. Mạnh Chí Thành đi một vòng quanh gốc cây, cuối cùng chỉ vào tảng đá dưới gốc, nói: - Ở đây. Ông tướng đô con nhìn gã, hỏi lại: - Chắc chắn chứ? Mạnh Chí Thành gật đầu: - Chính xác, trước đây tôi đặt viên đá này làm mốc, không sai đâu, chắc chắn ở đây mà. Thấy vậy cậu ta ném cái xẻng qua, quát: - Ra tay đi! Cậu ta đặt hộp gỗ xuống, tay đặt trên hộp ra lệnh: - Đào nhanh lên, chúng ta phải đào được thi thể trước khi trời sáng! Mạnh Chí Thành nhìn cái xẻng trước mắt, miệng quéo lại. Má ơi, gã phải đào sao? Trò đào mồ quật mả này thằng bạn Sói già đơn độc của gã lành nghề hơn đó, gã tự lẩm bẩm. Nhưng nhìn ông tướng như thiên lôi sừng sững trước mắt, mặt mày đen thui không khác gì Bao Chửng, dũng khí phản bác của Mạnh Chí Thành bị nuốt chửng vào bụng. Gã lặng thinh nhặt cái xẻng lên rồi bắt đầu đào hố. Hơn hai năm trôi qua, bùn đất bên dưới đã cứng lại. Mạnh Chí Thành vật vã xúc từng xẻng đất rất tốn sức. Ấy vậy mà ông thiên lôi đứng cạnh gã chẳng thèm nhấc tay hay có ý định giúp đỡ. Thằng chó chết này dựng hộp gỗ xuống, đứng chằm chằm giám sát thao tác đào đất của Mạnh Chí Thành. Lát sau, tên to con bên cạnh đột nhiên chất vấn: Vì sao ông anh đặt ký hiệu bằng tảng đá ở đây? Mạnh Chí Thành lau mồ hôi trán, thở hắt ra: Là vì nếu lỡ như cảnh sát có bắt tôi, tôi còn đưa họ đến xác nhận hiện trường gây án. Cậu ta nghe câu trả lời thì cười phọt ra: - Xác nhận hiện trường sao? Trong bóng tối có tiếng cười khẩy: - Ông anh quả thật thú vị... Dẫn đến xác nhận hiện trường cơ đấy? Ông anh đoán chắc mình sẽ bị cảnh sát bắt à? Mạnh Chí Thành vừa ì ạch xúc đất vừa trả lời: - Ai biết được, lỡ đâu chạy trời không khỏi nắng... Cậu xem chương trình Ma sói rồi chứ? Thời buổi này cảnh sát còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ nhiều. Camera tựa như thiên nhãn, treo đầy trên đường... Chỉ cần cậu phạm tội, cảnh sát kiểu gì cũng sẽ tìm ra, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Mạnh Chí Thành vốn định nói thế để đe doạ đối phương, để hắn ta không hại gã. Nhưng ông tướng kia lại cười khẩy: - Nếu ông anh đã biết cảnh sát đáng sợ như thế, sao còn dám giết người? Mạnh Chí Thành chật vật vét bùn, vừa xoa mồ hôi trán rồi hổn hển đáp: - Tao... Ban đâu tôi cũng không cố ý... Là cô ả khùng điên đêm khuya đứng một mình trên đường vẫy xe xin đi nhờ. Ả nói mình không mang theo tiền, nhưng sẽ hậu tạ bằng cách khác... Lúc đó ả ta vừa nói vừa kéo cổ áo xuống thấp để tôi nhìn áo ngực của ả ta nữa... Nhìn cô ả lả lơi phóng đãng như thế, mà đường tôi đi còn dài, ma xui quỷ khiến nên tôi đồng ý. Tôi chở cô ta một đoạn, đến đoạn đường gần đây, tôi mới thò tay ra hái “bưởi” của cô ả. Lúc bắt đầu tôi cũng chỉ muốn thăm dò chơi chơi chút thôi chứ không chủ định thịt cô ả đâu. Ai ngờ cô ta nhiệt tình như lửa, phối hợp ăn ý ngoài tưởng tượng của tôi. Vậy nên tôi mới dừng ven đường, định mây mưa một trận đã đời. Đến khi tôi hết chịu nổi, súng đã lên nóng, vừa muốn kéo quần cô ả thì ả lại trở tay tát tôi hai phát đau điếng. Con mẹ nó thật là điên hết thuốc chữa mà! Mạnh Chí Thành càng nói càng cáu tiết, - Cô ả nói ả hối hận rồi, ả không muốn làm nữa. Ả ta bảo tôi giống bố dượng ả ta, còn nói đàn ông đều chỉ muốn ngủ với ả mà thôi! Con khùng đó! Không phải là nó câu dẫn tao sao! Nó tát tao hai cái, lại ngồi chửi rủa liên tục y chang mấy mụ già điên! Nó khóc lóc nói muốn đến cục cảnh sát báo án là tao say rượu cưỡng bức ả! Con mẹ nó, là tao đây bị ả ta dụ dỗ lôi kéo!!! Đi nhờ xe tao, lẳng lơ quyến rũ tao rồi lại giở quẻ tát tao, đánh tao, còn muốn đi thưa tao? Lúc đó tao giận run cả người nhưng cố nhịn, chỉ định đuổi ả ta xuống xe. Chỉ là một đứa con gái bị tâm thần thôi mà, tao không lợi dụng được, chẳng lẽ cũng không trốn nổi ư? Ai ngờ con nhỏ đó cứ bám lấy không buông, không chịu xuống xe, tao nổi điên nên tát cho ả ta hai cái.