Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Giữa màn đêm nơi rừng sâu núi thẳm, Mạnh Chí Thành quỳ gối bên cạnh hố chôn xác bị bao tải trùm lên đầu, hai tay bị trói sau lưng. Dây thừng còn thừa bị Dương Húc Minh buộc lại trên cây sồi trước người hắn. Cho dù Mạnh Chí Thành muốn chạy trốn, cũng không chạy được. Xong xuôi, Dương Húc Minh mới thảnh thơi lấy điện thoại di động ra bật ghi âm, yêu cầu Mạnh Chí Thành khai thật sẽ được khoan hồng. Mặc dù đêm nay hắn muốn đến siêu độ oán hận của nữ quỷ, nhưng cũng không có nghĩa Dương Húc Minh bỏ qua tên tội phạm cưỡng hiếp giết người này. Xử lý xong nữ quỷ thì gọi 110 báo án, biết đâu lại nhận được thêm mấy chục ngàn tệ tiền thưởng. Nghĩ mà phê. - Đến đây, kể hết tội ác của anh bạn ra nào. Dương Húc Minh vác thanh Sát Phụ kiếm, nói với Mạnh Chí Thành đang quỳ bên hố: - Lần này phải ăn ngay nói thật. Bên cạnh cái hố, Mạnh Chí Thành quỳ đến phát run. Gã hoảng sợ: - Anh Kira Yoshikage, tôi... tôi khai thật! Tôi sẽ khai hết! - Ok bây bi, vậy anh bạn nói đi, từ chỗ anh bạn bắt đầu nói láo trở đi. Dương Húc Minh nói như vậy. - Vâng, lần này tôi không nói láo! Mạnh Chí Thành liều mạng gật đầu, nhìn chỉ muốn ngay lập tức ôm chân Dương Húc Minh cầu xin tha thứ. Gã vội vàng nói: - Tôi vừa rồi có nói láo, mặc dù trong lúc vô tình tôi gặp được cô ta. - Cô ta nói muốn trả ơn tôi. Còn cố ý kéo thấp áo ngực dụ dỗ tôi. - Nhưng lúc sau tôi muốn cùng cô ta quan hệ, cô ta cự tuyệt tôi, lúc ấy tôi đang rất hứng, thêm vào nhìn cô ta cũng chẳng phải gái nhà lành. Thế là tôi liền cưỡng hiếp cô ta... Đúng là tôi bị ma xui quỷ khiến mà. - Tôi không hề biết cô ta mang thai - Bởi vì tôi thấy dáng vẻ cô ta cũng không giống đang mang thai, tôi còn tưởng rằng cô ta lừa gạt tôi. - Tôi xin thề, nếu như tôi biết cô ta có thai, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô ta. Mạnh Chí Thành khóc lóc mong thông cảm. Dương Húc Minh bèn đạp đối phương một phát: - Nói tiếp, đừng dừng lại. Mạnh Chí Thành vội vàng gật đầu: - Vâng, tôi nói tiếp... Lúc ấy tôi làm được một nửa, phía dưới cô ta bắt đầu chảy máu, chảy rất nhiều máu. - Lúc ấy tôi bị dọa sợ, cô ta vừa khóc vừa mắng tôi, nói tôi làm cô ta sảy thai, nói muốn đi tố cáo. - Tôi lúc ấy bị dọa ngu người, không biết làm gì, chỉ cầu xin cô ta đừng tố cáo tôi. - Tôi thậm chí cầu xin cô ta, nói với cô ta chỉ cần cô ta tha cho tôi, tôi có thể cho cô ta thật nhiều tiền. - Khi cô ta nghe thấy tôi muốn cho tiền cô ta, lại càng kích động nhào tới muốn cùng tôi liều mạng. Nói tôi lấy tiền sỉ nhục cô ta, muốn tôi đền mạng cho con cô ta. - Cô ta điên rồi. - Cuối cùng tôi cũng không khống chế được bản thân, cũng bóp cổ của cô ta. Muốn ép cô ta buông tay, không ngờ lại bóp chết người. - Anh bạn Kira Yoshikage, tôi thật sự không cố ý muốn giết người! Tôi chỉ muốn bóp cho cô ta ngất xỉu, hoặc ép cô ta buông tay, tôi thật sự không cố ý muốn bóp chết cô ta đâu! Hức…hức Mạnh Chí Thành tiếp tục khóc lóc cầu xin tha thứ. Dương Húc Minh thì liếc bên trong cái hố. Một ngón tay tái nhợt từ bên trong cái hố chậm rãi chui ra, dường như muốn tóm lấy Mạnh Chí Thành. Nhìn thấy điều này, Dương Húc Minh đưa tay tóm lấy cổ Mạnh Chí Thành: - Cho nên sau khi giết người, mày sợ bị cảnh sát bắt, thế nên mày mang thi thể của cô ấy đến đây, đào hố chôn xác? Mạnh Chí Thành liên tục gật đầu, sau đó lại khóc lóc cầu xin tha thứ: - Tôi cũng không muốn như vậy đâu… Thế nhưng tôi rất sợ. - Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn bị tử hình. Tôi chỉ có thể làm như vậy, tôi không ngờ giết chết cô ta dễ dàng như vậy, tôi không cố ý đâu mà, hức...hức - Đại ca Kira Yoshikage, cầu xin anh nói với cô ta tha cho tôi có được hay không? Tôi có thể đốt cho cô ta rất nhiều tiền vàng, thật nhiều nhà cửa xe cộ, cầu xin cô ta đừng giết tôi. Hu hu hu… Một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, quỳ gối trước mặt Dương Húc Minh khóc lóc nước mắt nước mũi rơi đầy đất. Khi Mạnh Chí Thành kêu khóc muốn đốt vàng mã, một nữ quỷ máu me khắp người từ trong cái hố chui ra. Nó oán hận trừng mắt nhìn Mạnh Chí Thành, khàn giọng giận dữ hét: - Tao nhổ vào mấy đồng tiền dơ bẩn của mày! Bà mày muốn lấy cái mạng chó của mày! A a a a a a a!!! Tiếng kêu rống thảm thiết của nữ quỷ vang vọng khắp núi rừng.Mạnh Chí Thành bị dọa đến mức nhảy dựng lên - Á á á á á! Có quỷ! Má ơi cíu con! Gã quay người muốn chạy ra phía ngoài. Nhưng gã vừa chạy không được bao xa thì phải dừng bước. Dây thừng buộc trên cây sồi đã giữ gã lại. Mạnh Chí Thành kinh hãi hét lên: - Anh bạn Kira Yoshikage! Tôi bị quỷ bắt rồi! Nhanh cứu tôi! Huhuhu. Rất hiển nhiên, Mạnh Chí Thành còn tưởng rằng gã bị quỷ tóm, cho nên không chạy được. Nữ quỷ khắp người là máu đã từ từ bò ra ngoài. Nhưng ả không đi tiếp được vì có một tên to con cầm thanh Sát Phụ kiếm to tướng cản đường. Trong bóng tối, Dương Húc Minh ho khan một tiếng, nói: - Cái gì ra cái đấy, vị tiểu thư này, trước khi em báo thù, anh có một chút ân oán muốn cùng em chấm dứt, không biết em có nhã hứng không? Đôi mắt nữ quỷ nhìn hắn chằm chằm, nhưng nữ quỷ chỉ phát ra tiếng gầm rú oán ghét phẫn nộ. - Đều phải chết! Bọn mày đều phải chết! Toàn bộ chúng mày đều phải chết! Nhìn qua thì không có cách nào nói chuyện rồi. Đối với việc này, Dương Húc Minh có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên quỷ càng mạnh, chấp niệm càng sâu, tư duy logic càng hỗn loạn. Vậy nên Lý Tử không chịu nói chuyện, cũng không phải do cô ấy, mà tất cả lệ quỷ hung mãnh đều như vậy? Trừ báo thù và oán hận, bọn chúng giống như không quan tâm đến cái khác. Đối với việc này, Dương Húc Minh chỉ có thể thở dài. - Xem ra không thể ngồi xuống tâm sự được rồi. Dương Húc Minh cầm đại kiếm trong tay nhắm vào nữ quỷ trước mắt: - Đến phang anh đi em ơi! Trong bóng tối, thanh Sát Phụ kiếm vạch một đường cong giữa không trung chém tới đập trúng nữ quỷ. - Ách a a a a a a a a a a Tiếng kêu của nữ quỷ thảm thiết thê lương vang vọng khắp núi rừng. Một kiếm này của Dương Húc Minh đã chém nữ quỷ ra làm hai. Sau đó, Dương Húc Minh lao thẳng tới, khẽ gọi Tiểu Tư. Một đôi tay tái nhợt từ trong túi áo Dương Húc Minh chui ra ngoài bắt lấy nữ quỷ đã bị chém làm đôi. Sau đó, đôi tay thu lại. Hai đoạn thân thể của nữ quỷ ngay cả giãy dụa đều không thể làm được, ngay lập tức bị Tiểu Tư hút vào trong quyển nhật ký.