Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 129: Lưỡi Hái




Dịch: Doãn Đại Hiệp

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Vừa nhìn thấy lão già trong tấm ảnh, nội tâm Dương Húc Minh trầm xuống.

Mặt của hắn sao lại biến thành lão già kia rồi? Con mẹ nó cái gì đang xảy ra vậy? Dương Húc Minh vội vàng đưa tay sờ mặt mình.

Vẫn ổn, tất cả bình thường, cũng không sờ thấy nếp nhăn.

Vẫn là gương mặt của hắn.

Nhưng trong tấm ảnh tự sướng, trên khuôn mặt hắn rõ ràng là lão già với nụ cười gian trá kia mà.

Dương Húc Minh chần chờ mấy giây rồi xóa bỏ tấm hình này.

Sau đó, hắn lại selfie từ các góc độ khác nhau.

Bức ảnh nào mặt của hắn cũng biến thành lão già kia.

Con mẹ nó chứ lại.

Dương Húc Minh chần chừ một lúc, cuối cùng đi vào toilet. Cái gương vỡ vụn bên trong đã được thay từ hôm sửa cánh cửa.

Khi Dương Húc Minh đi vào, hắn nhìn cái gương.

Trong gương, phản xạ lại một khuôn mặt tái nhợt.

Hốc mắt hõm sâu, dường như đã rất lâu không được ngủ đủ giấc.

Nhưng đó chính là mặt của Dương Húc Minh, cũng không phải mặt lão già cười quỷ quyệt kia. Vậy thì vấn đề nằm ở đâu? Vì sao tự sướng bằng điện thoại là mặt lão già mà lúc soi gương lại bình thường?

Không ổn

Rất không ổn.

Trong lòng Dương Húc Minh, cảm giác bất an lo lắng càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn cảm giác mối nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng đến gần.

Nhưng hắn không có chút phòng bị nào đối với cái nguy hiểm không tên này.

Hoặc có thể nói hắn không phát giác được.

Hắn không rõ ràng chỗ không ổn ở đâu.

Nến đỏ không cháy lên. Lý tử không phản ứng gì, tất cả nhìn qua đều bình thường.

Chẳng lẽ con quỷ này có thể hại chết hắn ngay trước mặt Lý Tử hay sao?

Dương Húc Minh sờ sờ trán, có chút bối rối.

Hắn định ra khỏi đây. Từ lần hỏi quỷ trong toilet, Dương Húc Minh luôn cảm thấy trong toilet rất rợn người.

Đặc biệt là cái gương trước mắt này cho hắn cảm giác lành lạnh.

Bình thường Dương Húc Minh cũng không dám soi gương nhiều huống chi là lúc này.

Mặc dù mặt hắn trong gương vẫn vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy kẻ trong gương sẽ bất chợt lao ra tấn công hắn.

Dương Húc Minh lùi lại chuẩn bị rời đi. Hắn đưa tay tắt công tắc đèn.

Toilet tối om được tấm gương phản chiếu một màu u ám.

Dương Húc Minh nhìn vào gương, sắc mặt cứng ngắc.

Hắn ở trong gương vẫn bình thường.

Nhưng sau lưng hắn, lão già cười gian trá đang đứng đó.

Trong tay lão già cầm một lưỡi liềm sắc bén.

Lưỡi liềm không một tiếng động gác lên cổ Dương Húc Minh.

Dường như chỉ cần dùng sức cứa nhẹ một cái là có thể cắt đứt cổ Dương Húc Minh dễ dàng.

Mồ hôi lạnh từ trán hắn bắt đầu chảy xuống.

Hắn toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ, không dám có một cử động nhỏ nào.

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão già trong gương.

Trong gương lão già cũng cười quỷ dị nhìn trừng trừng vào hắn.

Dường như lão già đã biết lão bị Dương Húc Minh nhìn thấy.

Nhưng lão không hề có ý định bỏ đi. Lão đứng ở đó, cười quỷ quyệt, không nhúc nhích.

Bây giờ việc duy nhất Dương Húc Minh có thể làm là giằng co với lão.

Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ dù trong hiện thực phía sau hắn cũng không có lão già nào đang đứng, ít nhất trên cổ hắn không có một cái lưỡi liềm sắc bén nào cả. bachngocsach.com

Hình ảnh trong gương làm hắn không dám hành động bừa.

Hắn vô thức nắm chặt nến đỏ trong tay. Cho dù đến lúc này, nến đỏ vẫn bình thường, không hề cháy lên.

Nhưng lưỡi liềm trong tay lão già đã từ từ di động.

Không bao lâu nữa, lưỡi liềm sắc bén này sẽ cắt đứt cổ Dương Húc Minh.

Mà Dương Húc Minh ngay cả vị trí của lão già cũng không nắm được.

Hắn chần chừ mấy giây, mắt nhìn lưỡi liềm cách cổ hắn càng ngày càng gần.

Mặc dù trong hiện thực không nhìn thấy lưỡi liềm, nhưng Dương Húc Minh cảm thấy rõ ràng lưỡi liềm sắc bén lạnh băng đã đến sát gần làn da.

Cổ của hắn nổi da gà.

- Tiểu Tư!!!

Dương Húc Minh bỗng nhiên la lên.

Một đôi tay tái nhợt tay từ trong túi áo Dương Húc Minh chui ra.

Nhưng hai cánh tay lắc lư trong bóng tối, có vẻ không tìm được bất cứ địch nhân nào, cứ như vậy từ từ rụt về.

Trong gương, nụ cười trên mặt lão già càng đậm.

Lưỡi liềm trong tay lão đã tiếp xúc với da của Dương Húc Minh.

Cổ Dương Húc Minh đã cảm giác được bị lưỡi liềm dính chặt.

Hắn vội vàng lùi lại một bước, lại phát hiện lưỡi liềm cùng lão già giống như dính ở trên người hắn, cũng cùng hắn lùi lại một bước.

Lưng Dương Húc Minh đã dán vào vách tường. Nhưng trong gương, lão già kia vẫn đứng sau lưng hắn như cũ, lưỡi liềm sắc bén vẫn kề trên cổ hắn.

Dường như thế giới trong gương còn rộng hơn trong hiện thực.

Dương Húc Minh toàn thân căng cứng dựa vào tường, da ở cổ đã bị rách một chút.

Máu đỏ tươi chảy ra ngoài.

Vết thương trên cổ Dương Húc Minh giống như là bị cây cỏ cứa đứt, rất nhạt.

Nhưng Dương Húc Minh biết, lưỡi liềm từ từ di chuyển, vết thương trên cổ hắn sẽ càng ngày càng sâu!

Cuối cùng, cắt đứt khí quản rồi cắt đầu hắn xuống!

Rốt cục không đúng ở chỗ nào!

Dương Húc Minh gấp đến phát điên. Ở trong nhà của hắn chính, dưới mắt hai boss lệ quỷ Tiểu Tư và Lý Tử, lão già này lại có thể không chút kiêng kỵ ra tay? Mà Tiểu Tư cùng Lý Tử đều không phát hiện? Không đúng!

Bỗng nhiên Dương Húc Minh nghĩ tới cái gì.

Nếu như Tiểu Tư cùng Lý tử đều không phát hiện, vậy thì chứng minh một chuyện.

Chính là không có lão già nào trong phòng của hắn. Coi như thực lực Tiểu Tư không mạnh. Nhưng còn Lý Tử tuyệt đối không có khả năng yếu hơn lão già này. Ngay cả Lý Tử cũng không phát hiện lão già này. Vậy có thể chứng minh một việc.

Bên trong phòng này không có lão già nào cả!

Lão già kia không có ở đây! Dương Húc Minh nhìn vào tấm gương.

Trong gương, vẫn là toilet u ám tối om, so sánh còn rộng rãi hơn so với toilet trong hiện thực.

Mặc dù thiếu ánh sáng, căn phòng trong gương cơ hồ là một vùng tăm tối.

Nhưng cẩn thận so sánh một chút, có thể khẳng định rõ ràng trong gương không phải toilet của hắn!

Thậm chí trong gương phản chiếu một góc hành lang bên ngoài cũng khác biệt với hiện thực.

Trong gương là một căn phòng hoàn toàn xa lạ!

Lão giã kia không hề có mặt tại đây. Dương Húc Minh nhắm mắt lại, liều mạng xông ra khỏi toilet, chạy tới góc chết mà tấm gương không thể soi đến.

Hắn ghé vào hành lang, hồi hộp chờ một lúc.

Dương Húc Minh chờ một lúc lâu, vết thương trên cổ hắn không tiếp tục sâu thêm, chỉ lưu lại một vết xước nhỏ. Giống như bị cây cỏ cứa vào. Thậm chí ngay cả da đều không rách hoàn toàn, chỉ có một chút tơ máu tràn ra.

Dương Húc Minh trầm mặc. Rốt cục chuyện này là như thế nào?