Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 177: Tám Thi Thể




Dịch: Doãn Đại Hiệp

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm Dương Húc Minh thót cả tim. Từng gương mặt nhe răng cười dưới ánh sáng màu lam, tất cả đều toát lên vẻ kinh khủng.

Mỗi con mắt đều trợn trừng, giống như là hận không thể chui ra khỏi hốc mắt, bay đến người Dương Húc Minh. Tất cả bóng đen trên trần nhà, cười giống như những kẻ bị bệnh tâm thần, rất hưng phấn đón chào kẻ lạ mặt là Dương Húc Minh.

Bị những thứ này nhìn chằm chằm, Dương Húc Minh như bị đông lạnh.

Hắn rõ ràng cảm giác được, những cặp mắt kia nhìn hắn tràn đầy hưng phấn.

Những vật này không giống thi thể, chúng có thể nhìn thấy kẻ lạ mặt là hắn.

Con mẹ nó. Sau lưng Dương Húc Minh đổ mồ hôi lạnh. Ai mà nghĩ tới, cái tầng hai của hầm trú ẩn đã bỏ hoang ba mươi năm sẽ có những thứ quái quỷ này treo trên trần nhà cơ chứ. Dương Húc Minh có thể khẳng định, những bóng đen này tuyệt đối không phải xác chết. Ba mươi năm trước, cả nhà ông chủ xưởng bún sáu người và một ông thầy phong thủy chết trong hầm trú ẩn. Nhưng sau khi bị cảnh sát phát hiện, bảy xác chết kia chắc chắn đã được mang đi. Vậy thì những bóng đen trước mắt là cái quái gì nhỉ? Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn lại những bóng đen đang chằm chằm nhìn hắn, lặng lẽ đếm.

Một cái…Sáu cái…Tám cái?

Sau khi Dương Húc Minh đếm xong, hắn sửng sốt

Trên trần nhà tất cả treo tám thi thể? Không phải là ba mươi năm trước bảy người chết ư? Chẳng lẽ gã quản lý xưởng bún cùng vợ gã cũng ở đây? Ba người già theo thứ tự là một ông lão gầy còm, một bà lão vừa thấp vừa gầy, cùng một bà lão hơi mập. Nhìn quần áo của hai ông bà lão gầy ốm có thể thấy được họ không cùng thời đại với những người khác. Cho nên hai bọn họ chính là cha mẹ của Phạm Chí Cương. Thế nhưng còn cha của ông chủ xưởng bún đâu?

Hay là…

Dương Húc Minh nhìn sâu vào phía trong.

Nơi này cũng không phải là chỗ sâu nhất của hầm trú ẩn.

Xuyên qua không gian nhỏ trống trải này, còn có một cửa hang đen thui, bên trong còn có lối đi. Vậy tiếng bước chân đi trước Dương Húc Minh chính là của ông lão đang thiếu ở đây rồi. Vì Dương Húc Minh dừng lại, hắn đã cách xa tiếng bước chân đang không ngừng đi sâu vào trong kia. Cuối cùng tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất. Không biết là đã đi vào khu vực khác, hay là đã biến mất. Dương Húc Minh nhìn chăm chú những cái bóng bị treo lên trần nhà, không nói gì. Hắn đang do dự, có nên đi vào tiếp hay không.

Nhưng rất nhanh, hắn đã không còn cơ hội do dự.

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếp bước chân dồn dập.

Tiếng bước chân vang lên lần thứ năm!

Tiếng bước chân tuần tra, lại bắt đầu vòng lặp của nó, từ cửa đi vào. Mà lần này, dường như nó đã có mục tiêu rõ rệt, không còn đi chậm rãi như trước. Nó đang chạy nước rút! Dương Húc Minh rùng mình.

Nó đã phát hiện ra hắn? Dương Húc Minh vội vàng ngẩng đầu, nhìn những bóng người quỷ dị treo trên trần nhà lần nữa. Nhưng đã có sự thay đổi. Lần này có bốn thi thể người già treo lơ lửng. Còn xác của ông thầy phong thủy mặc đạo bào màu vàng kẻ đỏ đã biến mất không dấu vết.

Sau lưng Dương Húc Minh, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Giống như một con thú tìm được con mồi rồi toàn lực vồ tới.

Dương Húc Minh cũng không dám chần chờ, vác thanh Sát Phụ Kiếm xông vào.

Ánh sáng màu lam âm u chiếu lên người hắn, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Dương Húc Minh xông vào không gian nhỏ trước mắt, hắn đi dọc theo vách tường một vòng, chạy về phía đầu cửa hang bên kia. Mắt hắn vẫn cảnh giác những cái bóng treo giữa trần nhà. Dương Húc Minh bám vách tường mà chạy. Những cái xác treo lơ lửng rõ ràng không nhúc nhích, nhưng thân thể và ánh mắt của bọn chúng vẫn hướng về phía Dương Húc Minh. Chúng vẫn mỉm cười với hắn. Thế nhưng Dương Húc Minh không hề nhìn thấy bọn chúng nhúc nhích! Đó là một cảm giác vô cùng quái dị.

Dường như nhìn từ góc độ nào, phương hướng gì, những bóng đen kia sẽ vĩnh viễn đối mặt với hắn mà mỉm cười.

Nhưn hắn lại không hề thấy bọn chúng cử động. Cảm giác bất an trong lòng Dương Húc Minh lên đến đỉnh điểm. Những thứ này con mẹ nó quá quái gở! Mà tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, càng lúc càng nhanh. Tiếng bước chân của cả hai phá vỡ sự yên tĩnh của hầm trú ẩn. Dương Húc Minh đã chạy tới chỗ cuối cùng của khu vực ánh sáng màu lam, đi vào lối đi đen kịt kia. Không kịp để ý những bóng đen treo lửng lơ kia có đi theo hay không, hắn vác Sát Phụ kiếm chạy nước rút. Lối đi này có bậc thang hướng xuống phía dưới. Dương Húc Minh bật đèn pin chiếu sáng để chạy được nhanh hơn. Nếu đã bị phát hiện cũng chẳng cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.

Không đến một phút, hắn đã chạy qua lối đi bậc thang lượn vòng này.

Đi vào khu vực thứ ba của hầm trú ẩn, một thế giới tràn ngập ánh sáng đỏ như máu.

Giống như hai khu vực trước, nơi này bị một thứ ánh sáng đỏ kỳ quái, u ám bao phủ.

Không có bất cứ nguồn sáng nào, mà ánh sáng đỏ ảm đạm chỉ bao trùm khu vực này, lối đi ngay bên cạnh nhưng không có ánh sáng chiếu đến, không giống các định luật ánh sáng chút nào. Nhưng thứ khiến Dương Húc Minh để ý là phía trước dường như có hai lối đi phân biệt thành hai bên trái phải. Vậy cái hầm trú ẩn này không chỉ có một đường thẳng từ đầu đến cuối?