Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 179: Anh Minh




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Đứng sững như pho tượng trên lối đi tối om, Dương Húc Minh trợn mắt lên nhìn về phía sâu trong hầm trú ẩn. Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Ban đầu hắn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, ở nơi hắc ám tịch mịch này, nãy giờ ngoài tiếng bước chân của kẻ đang tuần tra ngoài kia thì tiếng gọi vừa rồi vang lên rõ mồn một, không lẫn vào đâu được.

Tiếng gọi của một cô gái, nghe rất quen thuộc thân thiết. Âm thanh vang vọng như gần như xa, truyền đến từ nơi xa xăm sâu trong căn hầm.

Là ai đang kêu gọi hắn?

“…Anh Minh…”

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, nghe lớn hơn lúc nãy. Dương Húc Minh nghe rất rõ bên tai. Hắn có thể khẳng định, nãy giờ hắn tuyệt đối không phải nghe nhầm.

Chính xác là có một cô gái nào đó, ở chỗ sâu trong hầm trú ẩn đang gọi tên hắn.

.... Sâu trong khu vực nội bộ Hầm trú ẩn có người quen của hắn?

Vẻ mặt của Dương Húc Minh dần dần trở nên lạnh lẽo. Hắn vô thức cầm chặt thanh Sát phụ kiếm trong tay, bắt đầu chậm rãi đi về phía khu vực kho màu đỏ.

Âm thanh từ chỗ sâu trong hầm trú ẩn cũng không tiếp tục kêu gọi hắn. Lúc này trong hầm tăm tối chỉ còn vang lên tiếng bước chân vội vã.

Kẻ kia đang không ngừng tuần tra vòng tròn xung quanh hầm trú ẩn, nó hoàn toàn đã phát hiện ra sự có mặt của Dương Húc Minh. Bước chân của nó vội vã, bực dọc. Vòng tuần hoàn cũng vì thế mà nhanh hơn ban đầu.

Nhưng có vẻ bọn nó không cách nào tìm thấy Dương Húc Minh, chỉ có thể nóng nảy bực tức chạy qua chạy lại tuần tra tốn công vô ích.

Dương Húc Minh lần nữa trở lại ngả rẽ, hắn đột ngột ngừng lại. Bởi vì tiếng bước chân của kẻ tuần tra đã đi gần đến khu vực cái kho này.

Dương Húc Minh tính toán, đợi cái này tiếng bước chân biến mất thì hắn lại đi vào tiếp. Hắn không muốn tùy tiện đụng mặt với đối phương. Một con Lệ quỷ thì hắn không ngán, nhưng mà nguyên một bầy đang treo lủng lẳng chờ hắn ở kia. Và hiển nhiên, ở sâu trong hầm trú ẩn còn có những thứ kinh khủng khác đang giấu mặt.

Ví dụ thứ kêu tên Dương Húc Minh lúc nãy!

Mặc dù thanh âm rất quen thuộc thân thiết, giống như một người bạn đã thất lạc lâu năm của Dương Húc Minh. Nhưng hắn có thể khẳng định mình không có chút ký ức nào đối với thanh âm này.

Có lẽ là một loại năng lực nào đó của Lệ Quỷ, để hấp dẫn người ta đi vào chỗ chúng nó muốn.

Hiện tại Dương Húc Minh cũng không cách nào biết được, nếu như hắn thật sự tiến vào chỗ sâu trong Hầm trú ẩn, gặp mặt kẻ đang kêu tên hắn, sau đó chuyện gì sẽ phát sinh?

Dựa vào những kinh nghiệm trước đó mà Dương Húc Minh đã trải qua suốt quá trình tầm ma diệt quỷ, những con Lệ quỷ này có vô số năng lực đặc biệt, thiên kỳ bách quái.

Có lẽ ngay thời điểm hắn nghe được âm thanh của đối phương, hắn đã bị khóa mục tiêu. Tương tự như con mèo đen ở biệt thự Ứng Tư Tuyết, chỉ cần nhìn thấy là năng lực sẽ được phát động.

Như vậy, tiếp theo Dương Húc Minh không chỉ cần phòng bị kẻ tuần tra đang đi vòng vòng tìm hắn, mà còn phải canh chừng thứ đang phát ra tiếng gọi từ sâu trong hầm.

Dương Húc Minh xoa xoa thái dương, cảm thấy khá là đau đầu. Hắn trốn trong góc rẽ, chờ tiếng chân phía ngoài biến mất rồi mới trực tiếp đi ra.

Hắn cũng không định lén lút ẩn nấp nữa, mà là co giò lên chạy một mạch luôn.

Dù sao từ quy luật tuần hoàn của thứ kia mà tính toán, thì nó vẫn còn ở phía ngoài cửa hầm trú ẩn, cách bên này rất xa. Coi như nó nghe được tiếng bước chạy của Dương Húc Minh cũng không cách nào đuổi kịp đến đây.

Dương Húc Minh trực tiếp chạy xuyên qua khu vực màu đỏ, xông vào một lối đi đen kịt bên trong.

Sau đó, hắn sửng sốt suýt nữa thì ngã ngửa ra.

Bởi vì khi hắn xông vào cái lối đi đen kịt kia,chạy về phía trước không bao xa, hắn đi xuyên qua một cái chỗ rẽ.

Trước mắt là một khu vực màu xanh lục. Một lối đi hẹp ở giữa, hai bên là những căn phòng nhỏ. Khắp nơi vang lên tiếng lạt xạt, xì xào xì xào giống như một đàn rắn đang trườn bò, phun lưỡi phì phì.

Cảnh tượng vô cùng quen thuộc này khiến Dương Húc Minh há mồm ra mãi không ngậm lại được.

…Đệt mợ…

Tại sao tận cùng bên trong lại là thế này?

Hắn vừa chạy trở lại cửa vào? Hoặc là nói … Bên trong hầm trú ẩn có hai khu vực giống hệt như nhau? Cùng là khu vực sinh hoạt với một bầy rắn đang trườn bò?

Dương Húc Minh vội vàng bước lui lại, quay về chỗ góc cua. Hắn ghé mắt nhìn lại, phía cuối lối đi tăm tối là một khu vực phát ra ánh sáng màu đỏ như máu.

Như vậy phía sau đúng thật là cái kho ngập tràn ánh sáng đỏ, cũng không phải là bị truyền tống trở lại cửa vào hầm ban đầu.

Có lẽ là trong hầm trú ẩn này có hai khu vực sinh hoạt, với kiểu kiến trúc giống hệt nhau, cũng có rắn ở giống nhau luôn?

Dương Húc Minh quyết định tiếp tục đi sâu vào trong.

Hắn lần nữa đi qua chỗ rẽ, bước vào khu vực màu xanh lục. Chỗ này giống hệt khu vực sinh hoạt ban đầu hắn đã gặp, y hệt như một bản copy hoàn hảo.

Dương Húc Minh đẩy ra một cánh cửa phòng, phát hiện có mấy con rắn béo múp nằm ngọ nguậy trên sàn. Tiếng mở cửa kẽo kẹt khiến bọn rắn bị đánh động, chúng ngóc đầu lên thè lưỡi phun phì phì.

Nhưng bọn chúng ngó nghiêng lắc lư một hồi, không phát hiện Dương Húc Minh đang đứng sừng sững ngoài cửa. Hiển nhiên bọn rắn này không bị điếc, đối với âm thanh vẫn có phản ứng, chỉ là vẫn bị mù mắt như cũ.

Dương Húc Minh cầm Sát phụ kiếm chỉ vào đầu một con rắn, chỉ suýt chút nữa là chọc luôn mũi kiếm vào mắt nó, vậy mà con rắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Hắn còn định tiếp tục nghiên cứu những con rắn này chút nữa, nhưng phía sau đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Tiếng bước chân kia xuất hiện rất đột ngột, tựa như là trống rỗng xuất hiện sau lưng Dương Húc Minh

Dương Húc Minh hoàn toàn không kịp trở tay, không kịp đóng cửa phòng lại, hắn trực tiếp phi nước đại về hướng sâu trong hầm trú ẩn.

Tiếng bước chân sau lưng vội vàng dồn dập như thế, hiển nhiên đã có mục tiêu rõ rệt. Bọn tuần tra đã phát hiện ra tung tích của Dương Húc Minh, căn bản không cho hắn có cơ hội lẩn trốn vào phòng.

Dương Húc Minh chạy xuyên qua khu vực màu xanh lục, tiến vào lối đi đen ngòm ở cuối cùng. Tiếp đó là những bậc thang hướng lên phía trên, Dương Húc Minh vội vã chạy vọt tới bậc thang cuối cùng.

Một không gian nhỏ trống trải màu lam xuất hiện phía trước.

Dương Húc Minh trợn trừng mắt sửng sốt.

Con mẹ nó, trên trần nhà đang treo đầy thi thể, bọn chúng đều quay mặt về phía Dương Húc Minh, miệng nứt ra nụ cười quỷ quyệt.

Dương Húc Minh căn bản không dám dừng lại, vọt thẳng vào trong, chạy dọc theo vách tường. Bởi vì phía sau hắn, tiếng bước chân vẫn dồn dập, không ngừng tiếp cận gần đến đây.

Khoảng cách hai bên đã rất gần, tiếng chân phía sau đã nghe rõ mồn một sát bên tai.

Mợ nó, bên trong cái hầm trú ẩn này đến cùng là có bao nhiêu khu vực? Sao hắn chạy mãi chưa tới cuối? Lòng núi Chung Sơn lớn đến như vậy sao?

Dương Húc Minh vừa chạy hùng hục, vừa liếc mắt cảnh giác nhìn những bóng đen đang treo lủng lẳng trên trần nhà.

Rất nhanh, hắn ý thức được có chỗ không đúng!

Trên trần nhà chỗ này chỉ treo sáu cái thi thể, số lượng rõ ràng ít hơn chỗ ban đầu. Mà phía sau hắn, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, căn bản không phải một người mà như một đám đang chạy đuổi theo hắn.

Những thứ này nhảy xuống đuổi theo hắn, càng lúc càng nhiều?

Dương Húc Minh xông ra khỏi khu vực màu lam, tiến vào một lối đi đen kịt, tiếp đó là một cái bậc thang xoắn ốc hướng xuống phía dưới.

Cho tới bây giờ, những chỗ hắn vừa chạy qua đều giống hệt như đoạn đường lúc đầu Dương Húc Minh đã đi. Hầm trú ẩn này có cấu trúc lặp lại như vậy? Hay là nói hắn đang chạy vòng tròn trong ba khu vực màu lục, màu lam và màu đỏ?

Dương Húc Minh phi nước đại, xông ra khỏi bậc thang xoắn ốc, đi đến khu vực chất đầy bao tải và hộp gỗ. Quả đúng như vậy, nơi này tràn ngập một màu đỏ huyết dụ.

Phía trước một trái một phải, có hai lối đi khác biệt giống hệt như cũ. Dương Húc Minh vọt thẳng về hướng bên phải.

Hắn muốn nhìn một chút xem lối đi này có thông ra cánh cửa nhìn về phố đi bộ Bạch Ngọc Sách.

“…Anh Minh…”

Ngay khi Dương Húc Minh xông vào lối đi đen ngòm phía bên phải, từ sau hắn đột nhiên vang lên tiếng gọi ngọt ngào quen thuộc của cô gái nào đó.

Trong giọng của cô ta có chút vui vẻ, có chút hối thúc, tựa hồ rất muốn Dương Húc Minh nhanh chóng qua đó gặp mặt. Mà Dương Húc Minh lần này nghe rõ ràng âm thanh kia chính là phát ra từ lối đi bên trái.

Nhưng hắn không có dừng bước cũng không quay lại. Hắn chỉ thả chậm bước chân, từ từ đi vào chỗ rẽ.

...Sau đó... Dừng lại...

Bởi vì phía trước là tường đá lạnh ngắt đang chắn ngang.

Không có đường tiến lên phía trước, không phải là cửa ra lưng chừng núi với những song sắt như lúc nãy. Phía trước là tuyệt lộ.

Mà phía sau Dương Húc Minh, những bước chân lộn xộn vội vàng đã tiến vào khu vực màu đỏ.

Khoảng cách đuổi kịp hắn chỉ còn không đến mười mét…