Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 211: Truyền Thuyết Hang Dã Cô




Dịch giả: BsChien

Nguyệt Chiếu là một thị trấn sát cạnh nội thành Lục Bàn Thủy, cách trung tâm thành phố chỉ tầm năm cây số, là vùng đất cư trú của người tộc Di và tộc Miêu.

Thị trấn này phong cảnh đẹp đẽ, núi non trùng điệp, nhiều hang động, khí hậu lại mát mẻ dễ chịu. Những năm gần đây, nơi này được định hướng phát triển mạnh mẽ về du lịch, đã xây dựng một khu du lịch sinh thái, suối dưỡng sinh. Thậm chí sân bay của Lục Bàn Thủy cũng được xây dựng ở Nguyệt Chiếu.

Bởi vậy, cuộc sống cùng cư dân trong thị trấn cũng càng ngày càng đông đúc náo nhiệt. Ngay cả con đường vốn tàn tạ cũng được xây dựng nâng cấp lại thoáng đãng rộng rãi với nhiều làn xe.

Xe Porsche chậm rãi chở Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết xuyên qua dãy núi, rời khỏi nội thành, tiến vào khu vực thị trấn Nguyệt Chiếu.

Nơi này đúng thật là một khu vực lý tưởng dành cho du lịch. Không khí trong lành mát mẻ, không hề bị ô nhiễm. Con đường sạch sẽ gọn gàng, ngay cả nhà dân cư ven đường cũng đều được tu sửa mới mẻ, phong cách trang trí rất hợp thời. Khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy sự dễ chịu, vui vẻ.

Trên đường đi, Dương Húc Minh vẫn để ý nhìn hai bên đường, cố gắng tìm xem có chỗ nào quỷ dị u ám hay không. Nhưng hắn hoàn toàn thất bại.

Nơi này chỗ nào cũng tươi sáng rõ ràng, đẹp đẽ gọn gàng, không có bất kỳ chỗ nào âm trầm kinh dị. Quả thật đúng là một thị trấn du lịch nhỏ xinh.

Ven đường cư dân sinh hoạt rất bình thường, khí hậu trong lành mát mẻ, hoàn cảnh đều rõ ràng. Trên đường xe cộ đi lại đông đúc nhộn nhịp, sinh khí tràn đầy.

Chỗ này kiếm đâu ra ma quỷ hả trời?

Bất quá nghĩ đến hầm trú ẩn Chung Sơn, Dương Húc Minh lại phản bác chính suy nghĩ vừa rồi của mình.

Nói đến bình thường, hầm trú ẩn Chung Sơn trước đó cũng nhìn rất bình thường. Nằm ngay trung tâm thành phố Lục Bàn Thủy, phía trước phía sau đều có đường lớn xe cộ đông đúc, có nhiều quán cắt tóc với các em chân dài hở hang nhìn rất sinh khí.

Bình thường như thế, kết quả trong lòng núi Chung Sơn cũng đầy lệ quỷ, thậm chí còn có hai con quỷ mạnh đến kinh hoàng.

Như vậy, bọn quỷ này chỉ cần không tác động ảnh hưởng đến cư dân bên ngoài, thì dù cho trong đó có cất giấu những lệ quỷ khủng bố cỡ nào, bên cạnh cũng không ai biết được.

Xe Porsche chậm rãi tiến tới phía trước, đưa hai người đi vào trong một thung lũng rộng rãi.

Hai bên là núi non hiểm trở, ở giữa thung lũng xây dựng rất nhiều nhà lầu, biệt thự xinh đẹp hiện đại. Khu vực này có bãi đỗ xe, vòi phun nước, nhiều lối đi ngắm cảnh được rải sỏi sạch sẽ gọn gàng. Ngoài ra còn nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt.

Một dòng sông nhỏ lẳng lặng uốn lượn trong thung lũng, hai bên bờ sông có lối đi bộ được xây dựng rất đẹp.

Bất quá hai người Dương Húc Minh lần này không phải đến ngắm cảnh hay nghỉ dưỡng, bọn hắn có việc trọng yếu cần làm.

Ứng Tư Tuyết nói:

- "Tiểu Minh, muốn ăn cơm trưa không? Chúng ta có thể thuận tiện hỏi chuyện sơn động.”

- “Đúng rồi, anh cũng hơi đói rồi đó Tiểu Tuyết!”

- “Vậy chúng ta đi!” - Ứng Tư Tuyết nở nụ cười tươi tỉnh.

Hai người tìm được một quán ăn sạch sẽ, nhìn cũng khá sang trọng. Thời điểm gọi món ăn, Ứng Tư Tuyết tranh thủ hỏi thăm vài câu:

- “Bà chủ, ở chỗ này có hang động nào đặc biệt lớn hay không? Nghe mọi người bảo có một sơn động lớn rất đẹp, đi vào chơi rất vui?”

Bà chủ đúng là người địa phương này, bà mỉm cười nhẹ gật đầu, nói:

- "Cô gái xinh đẹp, sơn động cô nói có lẽ là hang Dã Cô. Hoàn toàn chính xác, ở trong đó rất rộng lớn. Thường xuyên có du khách vào đi dạo. Đợi lát nữa hai người dọc theo con đường này tiếp tục đi xuống dưới, chỗ ngã ba rẽ phải, sau đó cứ đi thẳng là có thể nhìn thấy hang Dã Cô.

Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm vừa lật thực đơn xem, vừa hỏi:

- “Hang Dã Cô ư? Đó chính là sơn động lớn nhất Nguyệt Chiếu hay sao? Mà sao lại gọi là hang Dã Cô ạ?”

- "Cái này tui cũng không rõ ràng" - Bà chủ lắc đầu đáp - "Dù sao trước đây các bậc tiền bối đã gọi tên như thế, sau này chúng ta cũng gọi theo. Bất quá cũng có người gọi hang Dã Cô với cái tên Đại Tiêu động.

Cái hang này đúng thật là sơn động lớn nhất quanh đây, dù cho có cả mấy chục nghìn người đi vào cũng không thành vấn đề.”

Ứng Tư Tuyết tiếp tục hỏi:

- "Như vậy cái hang Dã Cô này có câu chuyện truyền kỳ nào hay không ạ? Hang động lớn như thế, hẳn là có truyền thuyết gì đó?”

Bà chủ quán nghĩ nghĩ, nói:

- “Truyền thuyết thì cũng có. Vào thời nhà Thanh, ở Quý Châu này có một nữ tướng họ Hà, là người dân tộc Miêu. Đến Nguyệt Chiếu nơi này tụ tập dân chúng khởi nghĩa, hưởng ứng Thái Bình Thiên Quốc - Hồng Tú Toàn.

Nghe nói nữ tướng ấy luyện binh ở trong hang Dã Cô, tụ tập được mấy vạn binh lính. Đáng tiếc về sau bại trận, binh lính chết nhiều.

Sau này có người nói, những binh lính của Hà nữ tướng chết rồi, oan hồn không có chỗ đi, liền tụ tập du đãng về hang Dã Cô.

Nghe nói có người ban đêm đi ngang qua hang Dã Cô, nghe bên trong có tiếng chém giết rất lớn, giống như ai đó đang đánh trận trong hang.

Mà có nhiều người già kể lại, thập niên tám mươi, hang Dã Cô bị bọn phỉ chiếm đóng, đám phỉ này thường xuyên cướp các đội thương nhân đi qua.

Về sau chính phủ phái quân đội đi tiễu trừ, đám thổ phỉ không chịu đầu hàng, tất cả đều bị thiêu chết trong hang Dã Cô.

Ừm, ngoài ra, còn có thời điểm chính phủ thực hiện kế hoạch hóa gia đình, có rất nhiều người sinh hai con ba con trốn vào trong hang…”

Từ bà chủ quán, hai người Dương Húc Minh đạt được nhiều tin tức tình báo hữu dụng. Tối thiểu biết tên của sơn động này là Dã Cô, mà trước kia có quân khởi nghĩa sinh hoạt tập luyện trong đó, sau này có thổ phỉ chiếm đóng.

Chờ bà chủ quán đi khỏi, Ứng Tư Tuyết len lén hỏi một câu:

- "Tiểu Minh, anh nói trong sơn động này liệu sẽ có một đống lớn chiến hồn hay không?”

- “Chiến hồn là gì?” - Dương Húc Minh sửng sốt hỏi.

Ứng Tư Tuyết liếc mắt coi thường nhìn hắn, cô nàng bĩu môi đáp:

- "Chiến hồn anh cũng không biết sao? Chính là linh hồn của những chiến binh chết trên sa trường đó... Lỡ như trong hang Dã Cô này có một đống lớn chiến hồn, một mình Tiểu Minh xông vào, anh bị bọn chúng vây quanh thì đánh kiểu gì?”

Căn cứ từng mảnh nhỏ tin tức của Sinh Tử Lục đưa ra để phỏng đoán. Chỉ có những địa phương có địa mạch dị biến thì mới có Lệ quỷ ở lại thế gian.

Mà khu vực nhiều Lệ quỷ phát sinh trước cả Lục Bàn Thủy, đó là Phật Sơn, cũng chính là quê quán của chú Sinh. Bất quá khi đó chú Sinh là đệ tử đi theo sư phụ Lâm Cửu. Thời điểm này, người dẫn đường hẳn là Lâm Cửu.

Đợi đến sau khi Lâm Cửu qua đời, chú Sinh liền đến Quý Châu, định cư lâu dài ở Lục Bàn Thủy. Rất hiển nhiên, địa mạch dị biến ở Phật Sơn đã kết thúc. Hiện tại cần người dẫn đường đến trấn thủ ở Lục Bàn Thủy.

Ba mươi năm trước chú Sinh đã đến Lục Bàn Thủy, khi đó cách cuộc khởi nghĩa của nữ tướng họ Hà không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Coi như hang Dã Cô này thật sự có Lệ quỷ chiếm cứ, thì nhiều nhất cũng chỉ là mấy tên thổ phỉ như trong lời bà chủ quán nói.

Mà bọn thổ phỉ nói cho cùng chũng là bọn hiếp yếu sợ mạnh thôi. Bọn họ khi còn sống có hàng nóng, súng ống các kiểu, Dương Húc Minh còn ngại ngần chút chút!

Bây giờ bọn họ ngủm hết rồi, dù có biến thành Lệ quỷ, chẳng lẽ còn có thể vác súng đi bắn nhau hay sao? Đến lúc đó, mọi người chơi nhau bằng vũ khí lạnh. Nếu có đánh nhau, Sát phụ kiếm trong tay Dương Húc Minh cũng chẳng phải đồ chơi bằng nhựa.

- "Tóm lại. Chúng ta đợi một lát, rồi lát nữa đi thăm dò tình hình sơn động này trước. Biết được cấu tạo của sơn động rồi thì mới lập ra kế hoạch, có sự chuẩn bị kỹ càng được.

Mặc kệ trong hang Dã Cô thật sự có quỷ hay không, qua đêm nay, bên trong ấy sẽ khẳng định không còn quỷ.”

Dừng một chút, Dương Húc Minh bổ sung thêm:

- “Có đại sư trừ quỷ Dương Húc Minh, chỗ nào cũng không còn bóng quỷ!”

Ứng Tư Tuyết sửng sốt một giây, rồi cô nàng nở nụ cười tươi như hoa với hàm răng trắng muốt, giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng.

- “Cool ngầu quá Tiểu Minh! Hay, cái này em cho mười điểm!”