Dịch giả: BsChien
Bên ngoài quan tài đột nhiên vang lên âm thanh thê lương thảm thiết, để cho hai người Dương Húc Minh vô cùng kinh ngạc. Hiện tại trong tình huống này, bên ngoài quần ma loạn vũ, chẳng lẽ bà già trồng hoa kia còn dám chạy ra? Hơn nữa hướng âm thanh phát ra là từ linh đường kia, nơi đó bày biện quan tài sơn đỏ, có lẽ là khu vực kinh khủng quỷ dị nhất thôn làng này. Người trồng hoa không những chạy loạn ở ngoài mà còn đi vào khu vực ấy, không biết là ngu không biết hay là lớn gan? Dương Húc Minh đúng là không biết nên có cảm tưởng gì. Nhưng rất nhanh, hắn ý thức được mình vừa nghĩ sai cho bà kia. Bởi vì tiếng kêu thê lương thống khổ của người trồng hoa kia là đang cầu cứu một ai đó. - "… Cha ơi… Cứu con! Con không muốn chết… không muốn chết mà!” Một bà bác trung niên tối thiểu cũng hơn năm mươi tuổi rồi còn thảm thiết kêu cha mình cứu mạng? Ứng Tư Tuyết có chút khó tin, thấp giọng nói: - "Chẳng lẽ cha của bà bác này là quỷ trong làng? Cho nên bà ta mới dám tùy tiện đi lại trong làng, giữa chốn ma quỷ nhung nhúc này vẫn cảm thấy mình rất an toàn?” Nhưng mặc cho người trồng hoa thê lương kêu rên, cũng không có đạt được bất kỳ sự cứu giúp nào. Bà ta vẫn gào thét thống khổ vì bị tra tấn như cũ. Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên hắn nghiến răng đẩy bung nắp quan tài trên đầu. Trong nháy mắt nắp quan tài vừa di chuyển, Ứng Tư Tuyết giật nảy mình hoảng hốt nói: - “Anh điên à? Làm gì thế?” Dương Húc Minh vẫn ra sức đẩy nắp quan tài lên, hổn hển đáp: - "Anh đi xem một chút thủ đoạn giết người của thứ kia!” Những con Lệ quỷ cường đại luôn luôn có một vài năng lực đặc thù rất kỳ dị khó lường. Đối đầu với Lệ quỷ sợ nhất là không có hiểu biết chút nào về năng lực của nó. Nếu có thể xem xét, nghiên cứu thủ pháp giết người của Lệ quỷ, từ đó có lẽ sẽ tìm được phương pháp phá giải.Về phần bọn xác sống bên ngoài quan tài này, Dương Húc Minh cũng không phải đặc biệt e ngại. Trọng yếu nhất bây giờ chính là ác quỷ kinh khủng nhất ở chỗ linh đường kia, thứ đó đang có con mồi trong tay nên tạm thời sẽ không tìm tới hắn. Dương Húc Minh trực tiếp đẩy mở nắp quan tài, bò ra ngoài. Nhưng vượt quá dự tính của hắn, đó là bên ngoài quan tài, căn phòng thờ hoàn toàn trống hoác, cái gì cũng không có. Những xác sống nguyên bản vây quanh rình rập đe dọa hai người bọn hắn nãy giờ, tựa hồ tất cả đã trốn mất dạng. Trốn mất? Ngay cả những thi thể này cũng sợ cái hóa thân ác niệm kia hay sao? Dương Húc Minh nhíu mày, nhưng hắn không dừng lại lâu. Từ trong quan tài lao vọt ra, hắn chạy đến bên cửa, dõi mắt nhìn về hướng linh đường phía xa. Căn phòng này cũng khá gần với linh đường, khoảng cách chỉ tầm hai mươi mét. Từ khi hắc ám giáng lâm, mặt trăng như bị thôn phệ mất, toàn bộ thôn nhỏ đều là một mảng đen kịt. Chỉ có căn nhà cuối thôn, nơi linh đường là được ánh nến soi sáng. Một con quái vật to lớn kinh khủng đang chiếm cứ phía ngoài linh đường, tàn nhẫn giày vò người phụ nữ trung niên dưới chân. Con nhện kia cao hơn ba mét, so với linh đường có vẻ còn cao hơn một chút, quả thực giống như một cái xe tăng sống. Tám cái chân đầy lông lá đen kịt khiến ai nhìn qua cũng ghê sợ. Hai chân trước của nó đâm xuyên qua thân thể của người phụ nữ trung niên, đóng đinh bà ta trên mặt đất, máu tươi đỏ lòm phun tung tóe khắp nơi. Đầu nhện ghé sát vào người phụ nữ, cái miệng kinh tởm há rộng lộ ra những răng độc bén nhọn. Sau đó, miệng con nhện chậm rãi buông xuống thân thể của người phụ nữ, những chiếc răng độc cắm phập vào vai của con mồi. Nhát cắn hung hãn khiến người phụ nữ trung niên rú thảm vì đau đớn, máu tươi tiếp tục phun trào như suối, làm ướt đẫm bộ pháp y đang mặc trên người. Người phụ nữ trung niên vừa giãy dụa thống khổ, vừa đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào trong linh đường, tựa hồ cầu cứu một người vô hình nào đó. - "Cha ơi! Cứu con! Con không muốn chết.... Tôi còn không muốn chết... Cha! Cứu tôi với!" Người phụ nữ trung niên thê lương kêu gào khản cả giọng, nhưng kẻ ở trong linh đường vẫn không hề có nửa lời đáp lại. Con nhện khổng lồ chậm rãi nghiến chặt hai hàm, những cái răng độc sắc lẻm từ từ cắn nát bả vai người phụ nữ, tất cả diễn ra y hệt như trong một cảnh phim kinh dị hạng nặng. Động tác của nhện độc rất chậm, hoàn toàn là một thái độ đùa giỡn tra tấn con mồi, căn bản không vội vàng giết chết người phụ nữ trung niên. Mà kẻ được người phụ nữ trung niên cái gọi là "Cha" vẫn ở trong linh đường, không hề hiện thân. Hoặc là nói, người phụ nữ trồng hoa đã mê sảng kêu cứu nhầm đối tượng? Con nhện to lớn vẫn như cũ, ác độc đùa bỡn giày vò con mồi trong miệng. Nó khẽ há miệng ra rồi lại cắn lại, hàm răng độc bén nhọn chậm rãi rút ra rồi lại cắm phập vào da thịt người phụ nữ. Tiếng kêu rên dần dần trở nên suy yếu. Trên da thịt người phụ nữ những chỗ lộ ra ngoài, có rất nhiều đường ngoằn ngoèo đen nhánh dần dần bò lan ra. Cuối cùng, người phụ nữ trung niên này tựa hồ đã biết cha mình không có cách nào cứu mạng. Bà ta tuyệt vọng quay đầu, ngước mắt nhìn con nhện đang tàn nhẫn tra tấn mình: - ".... Tôi… tôi là cháu của người mà… Bỏ qua cho tôi… Đừng giết tôi..” Tiếng nói của bà ta thều thào như mê như sảng. Nhưng lời cầu cứu đã không có bất kỳ tác dụng nào. Người phụ nữ dần dần lả đi. Thấy con mồi xụi lơ im ắng, nhện khổng lồ tựa hồ đã chơi chán, rốt cục nó không thèm tra tấn nữa. Toàn thân người phụ nữ giống như bị nhiễm độc, da thịt trở nên đen kịt, bà ta nằm rũ rượi trên bãi đất máu me bê bết. Sau đó, con nhện cúi đầu xuống, há mồm cắn từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn thịt thi thể con mồi. Tiếng nhai nuốt rột roạt vang lên vô cùng kinh dị. Nhưng điều khiến cho Dương Húc Minh kinh ngạc, đó là trên đầu con nhện khổng lồ có một bóng đen. Khi nhện cúi đầu xuống, đầu nó được ngọn nến trong linh đường chiếu sáng, đồng thời soi rõ bóng đen trên đầu con nhện khổng lồ. Đó là một nửa cơ thể người mọc ra trên đầu nhện. Dương Húc Minh trợn mắt lên kinh hoảng. Giây lát sau, hắn bình tĩnh lại thì cũng đã nhìn rõ hình dáng vật kia. Đó là một nửa thi thể tăng nhân, hai tay chắp lại, đầu rũ xuống. Phần bụng trở xuống không có mà dính liền luôn vào đầu của con nhện, tựa hồ như cái thi thể này mọc trực tiếp ra từ đầu nhện. Sau lưng Dương Húc Minh vang lên tiếng thì thầm rất khẽ của Ứng Tư Tuyết: - "Đây không phải nhện.... Tối thiểu nhất không phải nhện như trong sách Sinh vật học.” Ứng Tư Tuyết vừa rồi rõ ràng đã phán ra một câu nói nhảm. Dương Húc Minh quay đầu nhìn mắt cô nàng. Đối với việc cô gái này leo ra khỏi quan tài, hắn không có ngạc nhiên chút nào. Ngoan ngoãn run lẩy bẩy đợi trong quan tài vốn cũng không phải tính cách của Ứng Tư Tuyết. Cô nàng Ứng Tư Tuyết vẫn thì thầm phân tích: - "Nhện khi ăn thì không cần nhai. Bọn chúng cũng không có răng để cắn xé, mà dựa vào nọc độc, chích vào con mồi để ăn mòn thành chất lỏng rồi sau đó hút loại chất lỏng này. Đương nhiên, con nhện này vốn cũng không phải là động vật, mà là một loại hóa thân nào đó của ác niệm, cho nên hành vi của nó dị thường cũng không có gì lạ. Mà bóng người mọc trên đầu nó, có lẽ là cái xác khô chúng ta đã từng gặp trong miếu Phật. Em đoán rằng cái thi thể mọc trên đầu này chính là đại não của con nhện. Có lẽ cũng là hạch tâm trí mạng của nó. Tất cả hành động của con nhện, đều do cái thi thể này chỉ huy.”