Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 242: Muốn Chết À




Dịch giả: Doãn Đại Hiệp

Con ngươi độc nhất của thi thể trong quan tài ảm đạm không có chút ánh sáng. Làn da nó tái nhợt không phải thứ người sống nên có. Thứ làm người ta ghê sợ nhất là vết thương trên mặt và trên ngực nó.

Bảy vết đạn uy lực lớn xé rách thân thể nó tạo thành bảy cái lỗ đen sì. Một mắt của nó bị bắn nát hoàn toàn. Con mắt trước kia được thay bằng cái lỗ đen đang nhỏ máu xuống không ngừng.

Cằm của nó cũng bị đạn bắn xuyên qua, giờ đây chỉ còn mảnh da thịt treo lủng lẳng trên khuôn mặt lộ ra hàm răng trắng ởn cùng cái lưỡi thè lè.

Ngực của nó bị đạn bắn thủng lộ ra cả xương sườn xương ức, vết thương kinh dị không kém cạnh trên mặt một chút nào.

Thi thể toàn thân là máu này giữ nguyên trạng thái khi chết, cực kỳ đáng sợ. Nó ngồi trong quan tài, con mắt duy nhất của nó chăm chú nhìn người sống bên ngoài linh đường.

Sau đó, cái cằm của thi thể động đậy, phát ra âm thanh khàn khàn hỏi ông lão đứng trước cửa:

- “Mày muốn làm gì?”

Khi cái xác mở miệng nói chuyện, cái cằm treo lủng lẳng trên mặt nó rung rung không ngừng, lúc nào cũng có thể rụng xuống.

Ông lão lạnh lùng nhìn thi thể kinh tởm trước mặt, nói:

- “Ngăn cản ác niệm của anh Ba, triệt để mai táng tội ác của cái làng này.”

Ông lão vừa nói xong câu này, thi thể trong quan tài bỗng nhiên động đậy.

Nó phát ra tiếng cười mỉa mai.

- “Ngăn cản ư? Mai táng ư? Há há há há há!”

Con mắt đục ngầu của thi thể lạnh lùng nhìn ông lão.

- “Chú út à, mày lại lòng dạ đàn bà rồi. Mày làm sao ngăn cản được nó? Ngoan ngoãn nằm trong quan tài của mình chờ chết là được.

Con quái vật kia lấy được thân xác của nó, chúng ta phải chết. Con quái vật kia chết rồi, chúng ta cũng phải chết.”

Ngay lúc này, phương hướng rừng trúc bỗng nhiên vang lên một tiếng rít quỷ dị.

Tiếng rít giống như côn trùng kêu vang, lại giống như thú rống, cảm giác quái dị làm cho người ta kinh hãi.

Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đều nhìn về phía rừng trúc. Ứng Tư Tuyết có chút lo lắng nói:

- “Không kịp rồi anh ơi!”

Con quỷ trong quan tài máu bỗng nhiên nhìn về phía cô bé trước mắt.

Con mắt của nó lay động một chút.

- “Cô bé này… Rất xinh đẹp.”

Da thịt trên mặt thi thể lay động:

- “Tao đổi ý rồi, tao có thể giúp bọn mày, nhưng với điều kiện cô gái này phải chết!”

Trên khuôn mặt kinh dị của thi thể lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.

- “Cô ta do con gái tao mang vào đây, con gái tao cũng chết rồi. Cô ta sao có thể sống một mình? Giết cô ta! Tao sẽ giúp chúng mày!”

Phương hướng rừng trúc lại truyền đến tiếng rống của quái vật. Con quỷ trong quan tài máu nhìn phía phát ra tiếng kêu rồi cười gằn một tiếng:

- “Chúng mày phải nhanh lên, muộn một chút là con quái vật chạy đến miếu Phật mất rồi đấy.”

Ông lão nhìn hai người phía sau, không nói gì. Ứng Tư Tuyết sắc mặt hơi tái nhợt. Cô có vẻ sợ hãi.

Nhưng Dương Húc Minh bên cạnh cô lại đột nhiên mở miệng:

- “Ông bác, nếu cháu chém chết luôn cái thằng này, quan tài máu vẫn còn tác dụng chứ?”

Ông lão nhìn Dương Húc Minh một chút, gật đầu:

- “Vẫn còn.”

Dương Húc Minh cầm thanh đại kiếm xông vào linh đường.

- “Xàm nhiều vô ích làm gì.”

Dương Húc Minh lạnh lùng:

- “Chém chết mịa nó! Vẫn kịp thời gian!”

Trong gió lạnh, thân hình cao lớn của Dương Húc Minh giống như cái cột đình chặn cửa linh đường.

Trong tay hắn cầm thanh kiếm to lớn, nặng nề mà hung tợn. Đầu lâu Sơn dương ở chuôi kiếm như đang há miệng gào rống.

Hắn đi thẳng vào trong linh đường, sau đó dùng sức đập mạnh xuống di ảnh trước quan tài máu.

Bang!

Sau một tiếng vang lớn, di ảnh cùng đồ cúng trên bàn thờ bị Dương Húc Minh chém nát tanh bành, gỗ vụn bay lả tả. Ác quỷ trong quan tài đơ mất vài giấy, sau đó nó giận dữ hét lên.

- “Muốn giết tao? Thằng khốn nạn, mày chê sống chưa đủ lâu à?”

Những dòng máu đặc dính bên ngoài quan tài bắt đầu nhúc nhích giống như có sinh mệnh, chúng muốn rời khỏi quan tài.

Đồng thời trong linh đường dâng lên một làn sương mù màu đỏ.

Một mùi tanh tưởi bốc lên vô cùng gay mũi.

Nhưng Dương Húc Minh cũng không dừng lại.

Sau khi chém nát bàn thờ, hắn bước đến chỗ quan tài.

Thân kiếm to bản bị hắn toàn lực chém đến, đánh thẳng tới con ác quỷ. Ầm ầm! Lại là tiếng nổ, kiếm trong tay Dương Húc Minh kiếm rơi vào trên quan tài, phát ra tiếng vang chói tai.

Con quỷ hoảng hốt nhảy ra khỏi quan tài máu, gầm thét phẫn nộ nhìn Dương Húc Minh.

- “Mày chán sống thật rồi. Đã như thế, tao tiễn mày lên đường!”

Theo tiếng ác quỷ gầm thét, máu trên quan tài bắt đầu sôi trào. Những giọt máu nhỏ xuống sàn nhà điên cuồng ngọ nguậy bao vây Dương Húc Minh. Nhưng Dương Húc Minh nhảy lên khỏi mắt đất, hắn bỏ qua vũng máu bổ thẳng về phía ác quỷ.

Đánh lộn? Dương Húc Minh hắn chẳng sợ bố con thằng nào nhá!

Thanh kiếm nặng nề chém thẳng vào vai con quỷ.

Ác quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- “A a a a a a! Thằng chó chết. Ông mày cho mày chết không có chỗ chôn!”

Ác quỷ kêu thảm lùi lại, tay của nó bèn cho xuống bên hông. Lúc này Dương Húc Minh mới chú ý tới trên lưng ác quỷ đeo một khẩu súng! Con quỷ này có súng? Dương Húc Minh nhìn không chớp mắt lao tới một lần nữa thu hẹp khoảng cách với con quỷ.

Thời điểm này con ác quỷ đã rút ra khẩu súng lục bên hông rồi.

Dương Húc Minh còn cách nó đến hai mét!

Tựa lưng vào vách tường linh đường, nó cười điên cuồng nhìn Dương Húc Minh trước mắt.

- “Chết bà mày đi nè!”

Ác quỷ giơ súng lên nhắm thẳng lồng ngực Dương Húc Minh bóp cò.

- “Tiểu Tư!”

Đoàng!

Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, một đôi tay quỷ tái nhợt chui ra che chắn trước người Dương Húc Minh.

Viên đạn xé rách một bàn tay Tiểu Tư, trên đó còn lưu lại một lỗ máu.

Nhưng Dương Húc Minh cũng đã tiếp cận đối phương, hai tay vung thanh kiếm nặng nề chém về phía ác quỷ đang kinh sợ.

- “Á á á á á”

Ác quỷ kêu lên thảm thiết. Thấy nó định bắn phát thứ hai, Dương Húc Minh đá một phát bay khẩu súng ngắn ra xa rồi nện kiếm lên đầu ác quỷ. Con quỷ bị hắn đập ngã lăn trên mặt đất.

Nhưng vẫn chưa đến lúc kết thúc.

Dương Húc Minh cúi xuống, tay trái nắm tóc ác quỷ lôi ra khỏi linh đường.

- “Hai người tránh ra!”

Dương Húc Minh hét lớn.

Ngoài linh đường, Ứng Tư Tuyết cùng ông lão đồng thời tránh sang hai bên. Dương Húc Minh tóm lấy ác quỷ, lạnh lùng kéo con quỷ đang van xin giãy dụa ra khỏi linh đường. Sau lưng hắn là một vết máu kéo lê thật dài.

Đứng ở cổng linh đường, hắn lạnh lùng nhìn ác quỷ đang hoảng sợ dưới chân hô lên một cái tên:

- “Tiểu Tư…”

Một đôi tay quỷ tái nhợt xuất hiện tóm lấy con ác quỷ này. Nó gầm rú một cách tuyệt vọng.

- “Đừng mà…Không ông ôngggg”

Chỉ một giây sau nó đã bị Tiểu Tư kéo vào trong quyển nhật ký.

Con quỷ đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Trong linh đường, chỉ còn lại một cái quan tài máu không có thi thể đang lẳng lặng nằm ở đó.