Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 260: Tìm Kiếm




Dịch giả: BsChien

Cái bóng đen này là thể loại gì? Dương Húc Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng đen trong gương.

Phản chiếu từ trong gương, bóng đen kia đang đứng bên cạnh giường, cúi xuống, nhìn về phía gầm giường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dương Húc Minh toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt, hết sức khẩn trương.

Chẳng lẽ con Trành quỷ này biết hắn trốn dưới gầm giường?

Không đúng.... Thứ kia khẳng định biết hắn đang ở dưới gầm giường. Nếu không thì cũng chẳng thể trộm hết đồ trên người Dương Húc Minh.

Nhưng vấn đề hiện tại là, nhìn hình ảnh trong gương thì con Trành quỷ đứng bên cạnh giường, cách hắn không xa, đang cúi xuống nhìn Dương Húc Minh. Nếu như con Trành quỷ tấn công hắn, tất nhiên Dương Húc Minh sẽ phải phản kháng.

Nhưng cứ như vậy sẽ kinh động đối phương, con Trành quỷ kia không khéo sẽ trốn mất, làm gì có chuyện nó sẽ quay lại xỏ chân vào chiếc giày thêu màu đỏ nữa.

Dương Húc Minh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hiện tại hắn hành động kiểu gì thì cũng đều rất nguy hiểm.

Đặc biệt là hắn căn bản không có cách nào nhìn thấy con Trành quỷ kia trong hiện thực, hoàn toàn chỉ có thể nhìn cái bóng trong gương. Tình trạng này thì dù có đánh nhau thì hắn cũng vô cùng bất lợi.

Dương Húc Minh lại vô thức nhìn về phía tấm gương.

Hắn lập tức há hốc mồm kinh ngạc vì một màn xảy ra trong gương.

Hình ảnh phản chiếu cho thấy bóng đen bên cạnh giường đã cúi người xuống, thò tay vào gầm giường như đang tìm tòi moi móc thứ gì đó. Sau đó nó lôi ra thanh Sát phụ kiếm từ gầm giường…

Dương Húc Minh không tin vào mắt mình nữa. Vì cái gì tên kia có thể lấy được thanh kiếm từ gầm giường? Dưới giường rõ ràng không có dao kiếm gì cơ mà?

Hắn quay nhìn xung quanh người mình, xác nhận dưới gầm giường hoàn toàn trống hoác, không có bất cứ thứ gì.

Mà bóng đen trong gương đứng bên cạnh giường, giơ kiếm lên ngó ngó một hồi, sau đó thả thanh đại kiếm nặng nề lên giường.

….Bộp…

Thanh kiếm như búa tạ rơi lên giường, nện một tiếng bộp nặng nề vào ván giường trên đầu Dương Húc Minh.

Bóng đen bỏ thanh kiếm ra, nó lại tiếp tục cúi người, vươn tay tìm tòi trong gầm giường. Lần này Dương Húc Minh nhìn rất rõ rằng bên cạnh mình không hề có bất cứ thứ gì. Nhưng bóng đen vẫn từ hư không lôi ra một quyển nhật ký.

Nó vừa lấy được quyển nhật ký thì bỗng dưng như bị điện giật, đột ngột ném quyển nhật ký về phía cửa sổ.

Dương Húc Minh trơ mắt làm khán giả nhìn quyển nhật ký bị ném vèo về hướng cửa sổ. Trong lòng hắn lôi tổ tông bốn đời con Trành quỷ ra chửi một lượt. Hiện tại cửa sổ đang mở, con quỷ này ném về phía đó, coi như vứt mất quyển nhật ký ra ngoài rồi.

Dương Húc Minh hung dữ trừng mắt nhìn bóng đen trong gương, xem tiếp con quỷ này định làm gì nữa.

Sau khi ném quyển nhật ký đi, cái bóng đen vẫn không trốn mất. Nó tiếp tục đứng bên giường, xoay người cúi xuống, móc đồ vật trong gầm giường.

Trành quỷ nhanh chóng lôi ra được một quyển sách cổ xưa rách nát. Dương Húc Minh căng mắt nhìn một màn này, tò mò xem bóng đen kia sẽ làm gì với Sinh Tử Lục.

Thế giới trong gương u ám mờ ảo, con Trành quỷ tựa hồ thích thú nghiên cứu quyển sách trên tay. Nó lật từng trang sách ra, mỗi một trang nó lại đưa tay vuốt ve tỏ vẻ hứng thú.

Vì ánh sáng không đủ nên Dương Húc Minh không rõ nó đã lật bao nhiêu trang, nhưng có thể khẳng định nó đang giở đến trang sách cuối cùng.

… Xoẹt …

Một bàn tay gớm ghiếc lao vụt ra từ trong trang sách, chụp cứng cổ tay con Trành quỷ. Bàn tay không biết là của giống loài gì, chỉ biết nó gân guốc, không có lớp da, chỉ có máu tươi nhầy nhụa tung tóe, những móng tay sắc nhọn như dao ánh lên một màu đen kịt ghê rợn.

Một màn kinh khủng phát sinh nhanh như chớp, bất luận là Dương Húc Minh hay bóng đen trong gương đều không kịp phản ứng. Những móng tay bén nhọn cắm phập vào bắt cứng lấy cổ tay con Trành quỷ.

Trong nháy mắt bị kìm giữ, con Trành quỷ điên cuồng vung tay vứt bỏ Sinh Tử Lục. Nhưng nó chưa kịp giãy dụa thì nguyên cánh tay của Trành quỷ đã bị một lực mạnh kinh khủng giật rụng xuống. Cánh tay bị kéo đứt từ bả vai, rơi lăn lóc co quắp trên sàn nhà, máu me bắn tung tóe khắp nơi.

Mà quyển Sinh Tử Lục thì bị quăng đến trong góc hẻo lánh, nằm im không còn phản ứng gì. Bàn tay quỷ đỏ lòm kinh khủng cũng lặng lẽ rút về. Có vẻ nó không muốn thôn phệ bóng đen Trành quỷ kia mà chỉ muốn xé nát kẻ tò mò.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ, nhưng hình ảnh bàn tay máu me ngang ngược hung dữ tấn công con Trành quỷ đã hằn sâu vào tâm trí Dương Húc Minh. Nhìn thấy một màn tanh máu này, hắn mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Đây là Sinh Tử Lục hắn vẫn mang theo trong túi sao?

Dương Húc Minh lần nữa nhìn về phía bóng đen trong gương. Sau khi nó giãy ra khỏi quyển sách thì ngồi thụp xuống, tay kia ôm lấy bả vai bị cụt. Nó lần mò trên sàn nhà tìm cánh tay bị giật rơi ra, sau đó không gắn lại trên vai mà bỏ vào mồm gặm nuốt.

Dưới gầm giường, Dương Húc Minh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt xám ngoét lại. Cũng may ánh sáng trong tấm gương không rõ ràng, nên hắn không trực tiếp chứng kiến chi tiết cảnh máu me ghê rợn khi con Trành quỷ gặm sống cánh tay của mình.

Trành quỷ kia vừa ăn cánh tay, vừa quay ngang quay ngửa như tìm thứ gì đó.

Nhưng mà đồ đạc trong phòng này, nó đã trộm đi hết sạch, còn muốn tìm cái gì nữa chứ?

Nhìn thấy bóng đen trong gương đi ra phía phòng khách, Dương Húc Minh chợt suy đoán rằng con Trành quỷ này định đi tìm con mồi là hắn?

Thế nhưng Trành quỷ đã trộm hết đồ trên người hắn rồi, chẳng lẽ lại không biết hắn chui dưới gầm giường, mà còn đi ra phòng khách tìm kiếm?

Dương Húc Minh nhận ra có điều gì đó sai sai, nhưng hắn nghĩ mãi không ra sai ở chỗ nào. Linh cảm khiến hắn thấy bất an vô cùng.

Mà bóng đen nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn trong gương, tựa hồ nó đi ra phòng khách rồi. Dương Húc Minh vô thức nhìn về phía phòng khách. Sau đó, hắn sửng sốt…

Hướng cửa căn phòng ngủ này hoàn toàn là một màu đen kịt. Không phải là kiểu tăm tối không có ánh sáng, mà là một màu đen kịt tuyệt đối. Tựa hồ cửa phòng ngủ không tồn tại, nơi đó bị lấp kín, hoàn toàn phong bế.

Con mẹ nó…

Rốt cuộc hắn đã ý thức được điểm sai sai là ở chỗ nào.

Hắn vô thanh vô tức bị chui vào thế giới trong gương rồi!

Cho nên giày thêu mới có thể xuất hiện ở cái bóng trong gương mà không phải ở ngoài gương. Còn con Trành quỷ kia mò mẫm dưới gầm giường, lật tung tìm kiếm hết mọi thứ nhưng không thấy Dương Húc Minh, bởi vì hắn căn bản không nằm dưới gầm giường, mà là ở trong gương rồi!