Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô SĩNhìn những con trùng màu đỏ máu bò lít nha lít nhít lại gần mình, Dương Húc Minh xanh mặt vô thức lui lại hai bước.Đám trùng này nhung nhúc ngọ nguậy, những chỗ bọn chúng bò qua lưu lại trên sàn vết máu đỏ lòm dính nhớt, tựa hồ thân thể bọn chúng được tạo thành bởi máu tươi, vết máu phía sau kéo dài tạo thành một vệt đỏ trông vô cùng ghê rợn.Nhìn mớ trùng quỷ dị với số lượng cực nhiều đang lúc nhúc chen lấn nhau xông đến, Dương Húc Minh cố nén cơn buồn nôn, nhìn quanh quất bốn phía tìm đường đào thoát.Nhưng hiện tại hắn bị nhốt trong thế giới gương, nơi này chỉ có một cái phòng ngủ tối tăm, cửa ra vào và cửa sổ đều đã bị phong bế kín mít. Trong không gian chật hẹp này, làm sao để tránh né đám trùng ghê rợn trước mặt đây?Dương Húc Minh lại lui về phía sau hai bước, lưng hắn đã sắp chạm vào vách tường. Hắn nhanh chóng bị ép lùi vào đứng trong góc, không còn đường để chạy. Mà những con trùng đỏ máu nhung nhúc bò đến, bủa vây khắp ba mặt phía trước.Trành quỷ này có thể truy đuổi vào tận thế giới trong gương là điều Dương Húc Minh hoàn toàn không dự đoán được. Bây giờ hắn không có bất kỳ thứ vũ khí gì trong tay, không có nhật ký của Tiểu Tư, không có Sát phụ kiếm, căn bản không có cách nào đối phó với bầy trùng kinh khủng kia.Dương Húc Minh gắt gao dán lưng vào góc tường, hai tay khẩn trương nắm thành quả đấm, mắt trợn trừng nhìn vòng vây đỏ lòm đang dần dần siết chặt…Hiện tại Dương Húc Minh chỉ có thể hi vọng ở chiếc giày thêu màu đỏ. Theo phỏng đoán thì tình huống trước mắt là Tưởng Tiểu Vũ đưa hắn vào thế giới trong tấm gương. Đã như vậy, bây giờ Dương Húc Minh gặp uy hiếp, cô bé hẳn là sẽ thả Dương Húc Minh ra.Hắn khẩn trương đến độ mặt mày tái nhợt, mồ hôi toát ra đầy đầu đầy trán. Những con trùng nhung nhúc như một bãi máu di động đã nhanh chóng bò đến sát giày của Dương Húc Minh.Hắn điên cuồng giơ chân giẫm đạp vào đám côn trùng này, bọn chúng vậy mà mềm xèo, bị đạp xuống liền dẹp lép dính ép trên sàn. Nhưng khi Dương Húc Minh vừa giơ chân lên, những con trùng bị bẹp lập tức phồng lên khôi phục nguyên dạng.Mắt thấy những con trùng sắp bò đến trên người, đột ngột Dương Húc Minh cảm thấy toàn thân lạnh toát, vách tường sau lưng hắn nhẹ bỗng, tựa hồ như vì bị hắn dựa vào mạnh quá mà vỡ tan thành bong bóng xà phòng.Nhanh chóng sau đó, cảm giác lưng hắn lại chạm vào một bức tường khác, mặc dù chân hắn vẫn đứng yên tại chỗ, tựa như một màn nước lạnh băng vừa vụt qua người hắn, đưa hắn truyền tống sang một thế giới khác.Sau đó, Dương Húc Minh phát hiện bầy trùng máu dày đặc lúc nhúc kia đã biến mất vào hư không, hắn vẫn đứng dựa vào góc tường trong phòng ngủ như cũ. Nhưng cảnh tượng trong phòng đã biến đổi, thanh kiếm Sát phụ với tạo hình dữ tợn đang được để trên nệm giường, nằm lăn lóc ở một góc tường khác là quyển sách cổ xưa Sinh Tử Lục.Ánh trăng lạnh lẽo, xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng chiếu vào trong phòng. Mà ngoài phòng ngủ, qua cửa chính cũng nhìn thấy hành lang phòng khách đối diện. Dương Húc Minh lập tức minh bạch tình huống: Hắn đã thoát khỏi tấm gương, trở lại thế giới hiện thực.Hắn cấp tốc rời khỏi góc tường, đi nhanh đến bên giường, cầm lên thanh Sát phụ kiếm.Nắm trong tay thanh đại kiếm tạo hình ghê rợn dọa người, Dương Húc Minh cảm thấy tự tin hơn, tâm tình bình phục rất nhiều, nhịp tim đập cũng dần chậm rãi trở lại bình thường.Hắn cúi người xuống gầm giường, tìm kiếm ngọn nến nhân duyên của Lý Tử. Quả nhiên, cây nến được gói trong giấy đỏ vẫn còn. Con Trành quỷ lôi hết đồ vật trong gầm giường ra, nhưng vẫn không dám đụng vào cây nến này, hẳn là nó e ngại chủ nhân ngọn nến là Lý Tử.Dương Húc Minh nhìn nhìn cây nến nhân duyên, sau đó quay người nhìn về tấm gương ở góc tường.Lúc này trên gương đang bò lúc nhúc một đống trùng màu đỏ lòm như máu, hay nói đúng hơn là thế giới trong tấm gương đang có một bầy trùng đỏ máu đang điên cuồng ngọ nguậy, muốn chui ra qua mặt kính.Ánh nến chập chờn trước gương soi rõ phần bụng của lũ trùng đang dán chặt vào mặt gương. Bụng của chúng không giống những con giòi bọ phổ thông, mà đó đều là những mặt người đang há mồm gào thét rất kinh dị.Gương mặt trên bụng lũ trùng máu này - mới lúc ban ngày Dương Húc Minh đã từng nhìn thấy - đó là mặt của kẻ trộm điện thoại. Dương Húc Minh lạnh nhạt nhìn những con trùng đang điên cuồng bò khắp tấm gương, hắn không vội hành động thiếu suy nghĩ.Tối thiểu nhất, hắn đã xác nhận được thân phận của con Trành quỷ này, đó chắc chắn là kẻ đã trộm chiếc điện thoại của Dương Húc Minh.Mà thời điểm tên trộm này chết, theo như điều tra của cảnh sát, chính là một ngày trước khi Dương Húc Minh cầm đến Sinh Tử Lục.Đêm hôm ấy, cũng đúng là lúc trong giấc mộng, Lý Tử đi vào trong phòng ngủ, định bóp chết hắn. Bây giờ nhìn lại, nếu như không có tấm ngọc bội của chú Sinh, đoán chừng đêm hôm đó người chết không chỉ có tên trộm. Hẳn là sẽ có hai mạng ra đi trong tay của Lý Tử.Cầm Sát phụ kiếm, Dương Húc Minh gắt gao theo dõi những con trùng đỏ máu đang bò lúc nhúc trên mặt gương, chờ đợi hành động tiếp theo của Trành quỷ. Tên này nếu có thể vào, khẳng định cũng có thể đi ra. Trừ khi Tưởng Tiểu Vũ không để nó thoát ra.Dương Húc Minh nhìn chiếc giày thêu màu đỏ một chút, lúc này nó vẫn lẳng lặng nằm trước tấm gương. Nếu những con trùng máu này đột phá thành công khỏi tấm gương, thứ đầu tiên chúng tiếp xúc chính là chiếc giày thêu.Hắn chằm chằm nhìn vào tấm gương, chờ đợi tình huống diễn biến tiếp theo. Quả nhiên, những con trùng trong gương bắt đầu vượt qua phong tỏa của tấm gương. Bọn chúng lít nhít bò xuyên qua tầng pha lê dày đặc, liều mạng chui ra ngoài.Khi con thứ nhất thành công chui ra, phía sau càng ngày càng nhiều trùng bò ra ngoài tấm gương, bám trên mặt ngoài gương tạo thành một mảng đỏ máu ghê rợn.Còn một lượng lớn trùng mặt người chui đầu được ra ngoài nhưng thân thể còn bị kẹt trong gương, chúng điên cuồng ngọ nguậy muốn thoát ra. Những tia máu đỏ lòm chảy dọc theo tấm gương xuống dưới.Ngay sau đó, một tiếng xoảng vang lên, mặt gương vỡ nát, vô số trùng mặt người đổ ào ra ngoài giống như một bình máu khổng lồ vừa bị vỡ.Những con trùng đỏ máu sau khi trào ra, ngay lập tức bao phủ chiếc giày thêu nằm trước gương.Biến hóa bất ngờ cũng xuất hiện trong thời khắc này.Chiếc giày thêu nguyên bản vẫn nằm lẳng lặng trước tấm gương, lúc này đột nhiên xuất hiện một lực hút to lớn, hút đám trùng đỏ máu vào. Bầy trùng lúc nhúc thi nhau ngọ nguậy chạy trốn, muốn thoát khỏi khu vực chiếc giày, nhưng thủy chung vẫn không cách nào thoát ra được.Bị hút lại càng lúc càng nhiều, cuối cùng đám trùng máu tụ tập lại tạo thành một bóng người đỏ lòm dữ tợn - Con Trành quỷ vẫn đập cửa sổ phòng Dương Húc Minh lâu nay.Rất nhanh, trước tấm gương vỡ nát xuất hiện một gã đàn ông với khuôn mặt hung dữ, máu me bê bết khắp người, một tay bị cụt tới bả vai, chân dính chặt vào chiếc giày thêu trên sàn.Gã há miệng gào thét kinh hoàng, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi giam giữ của chiếc giày. Nhưng chiếc giày thêu màu đỏ vẫn bọc lấy một bên chân của gã, gắt gao bắt chặt, để gã không cách nào biến lại thành côn trùng chạy trốn.Dương Húc Minh lạnh lẽo nhìn gã Trành quỷ xấu xí, hắn không hề sợ hãi cũng không hề thương cảm, trực tiếp giơ thanh Sát phụ kiếm lên, trùng điệp chém tới con quỷ.Trong phòng, vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng thống khổ của con Trành quỷ…