Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 268: Lâm Thu




Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Ứng Tư Tuyết mỉa mai, khiến Dương Húc Minh sững sờ, nghĩ lại, tựa hồ cô nàng nói không sai, hắn cũng có chút xấu hổ.

Bất quá, Dương Húc Minh vẫn cố gắng mạnh miệng chống chế: - “Thất phu? Đùa…! Anh đây văn võ song toàn, trí tuệ lẫn sức mạnh đều không tệ. Nào như ai kia, bị một con mèo đen doạ đến hồn phi phách tán, la hét om xòm”

- “Ô… Dương đại ca vậy mà cũng biết châm chích nha, em đây mới không tin lần đầu tiên gặp quỷ, bộ dạng của anh có thể khá hơn người ta bao nhiêu đâu.”

Dương Húc Minh hoàn toàn một bộ lợn chết không sợ nước sôi: - “Rất tiếc làm em thất vọng rồi, lần đầu gặp quỷ anh rất bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến nha…” - Thật ra, câu này hắn cũng không nói xạo.

Hắn lần đầu bị Lý Tử ám trong mộng, cho đến thời điểm Lý Tử leo lên giường định bóp chết hắn, toàn bộ quá trình Dương Húc Minh đều toàn thân cứng ngắc, hoàn toàn không thể động đậy. Cho dù muốn động một ngón tay đều không được chớ nói chi đến chuyện mở miệng kêu khóc cầu xin.

Nghe vậy Ứng Tư Tuyết chỉ cười nhạt

- “Dương đại sư đây là bị doạ đến cứng hết người, muốn chạy mà chẳng được đúng không? Còn ở đó khoác lác cái gì bất biến ứng vạn biến?”

Cô gái cũng lười bóc mẽ tiếp, thở dài một tiếng, Ứng Tư Tuyết hỏi lại:

- “Thật sự là không thoả hiệp? Nhất định không cho em đi theo?”

Dương Húc Minh kiên quyết từ chối: - “Không thể được!”

- “Ok, Dương đại ca cứ thong thả mà đi hack tài khoản, em đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong sau đó đi chơi game, bổn cô nương xinh đẹp dễ thương như thế này, sao lại đi làm những chuyện phạm pháp, dò la thông tin cá nhân người ta làm gì?”

Dương Húc Minh nghe xong có chút ngứa răng, vị đại tiểu thư này cái gì cũng có, tiền đồ sáng lạn, tại sao lại nhất quyết đâm đầu đi tìm chết? Vui vẻ tận hưởng cuộc sống tốt đẹp chẳng hơn sao?

Hắn buông điện thoại xuống, cảm thấy quả thực nữ nhân đều không đáng tin, tốt nhất vẫn tự dựa vào chính mình.

Hắn mặc dù không rành lắm về IT, nhưng thời đại thông tin hiện giờ, rất nhiều người để cho tiện lợi, tự lưu lại thông tin cá nhân trên mạng. Không nhất thiết cần nhiều kỹ năng chuyên nghiệp cũng có thể dò xét một chút, đặc biệt là thông qua những mạng tìm kiếm như Baidu, Google… nói không chừng tra cứu đối phương còn dễ hơn hắn nghĩ.

Ôm tâm lý cầu may như vậy, Dương Húc Minh quyết định ra tiệm net thử thời vận một chút.

…..

Đưa Dương Húc Minh vào danh sách đen xong, Lâm Thu có chút tức giận. Người mới quen qua mạng, chat dăm ba lần vậy mà là dân lừa đảo, nhất là hắn lại tranh thủ cháy nhà đi hôi của, đem anh của nàng ra làm mồi nhử, điểm này khiến nữ sinh càng cảm thấy khó chịu.

- “Giả thần giả quỷ, thật có quỷ, vậy mấy đồ lừa đảo đã sớm gặp quả báo!”

Lâm Thu oán giận mắng, một lát sau tâm tình mới dịu xuống một chút.

Buông xuống điện thoại, quay sang cô bạn, Lâm Thu miễn cưỡng cười cười…

- “Cũng không có gì, chẳng qua xui xẻo gặp phải dân lừa đảo mà thôi, nhân chuyện anh của ta mất tích, hắn muốn lợi dụng cơ hội lừa đảo ấy mà..”

Người bạn thở dài: - “Chuyện anh của đằng ấy, có khi nào không phải là mất tích?”

Lâm Thu giật mình: - “Không phải mất tích? Ý là sao?”

- “Đằng ấy thử tìm kiếm trong phòng anh ấy xem, có khi phát hiện ra điều gì đó, tỉ như máy tính, nhật ký chẳng hạn.”

- “Mở ra lịch sử trò chuyện trên mạng, xem nhật ký của ảnh, không chừng sẽ tìm thấy thông tin gì hữu dụng.”

- “Vậy mà mình không nghĩ tới. Lát nữa về sẽ thử xem sao, máy tính cũng không có thiết lập mật khẩu, có khi tìm được cái gì đó thật.”

Cô bạn cười khích lệ: - “Đúng đấy, thử tìm trong nhật ký và tài khoản trò chuyện, chắc chắn có manh mối, chuyện này là bất đắc dĩ, sau này anh ấy có biết, chắc cũng sẽ không trách đâu.”

Lâm Thu nhếch miệng hừ hừ: - “Anh ấy dám sao?”

Tuy rằng đã hẹn bạn cùng đi ăn uống chơi bời, nhưng hiện tại Lâm Thu đã không còn chút tâm trí nào cho cuộc hẹn nữa. Trời vừa tắt nắng, nữ sinh liền quay về nhà.

Giờ này không khí trong cư xá rất an tĩnh.

Nguyên nhân bởi vì lễ hội hoa đăng đêm nay, hầu hết mọi người đều ra ngoài vãn phố, gia nhập hội hè. Cái lễ hội này là truyền thống đã được mười năm, trở thành một nét đặc sắc cho công tác quảng bá du lịch của thành phố. Thời điểm lễ hội diễn ra, ngoài phố rất ồn ào náo nhiệt, chỉ là Lâm Thu hiện tại hoàn toàn không có tâm tình, nữ sinh đi vào hành lang âm u, một mình chờ thang máy lên lầu.

Mở cửa phòng ra, Lâm Thu có chút cảm giác lành lạnh, mấy gian phòng trống trải không ai ở nhà.

Lâm Thu cũng không để ý lắm, ba mẹ nàng mở tiệm lẩu buôn bán cũng tốt, tương đối đắt hàng nên thường xuyên ở lại trễ, có khi đến tận nửa đêm mới về. Phần lớn thời gian, trong nhà chỉ có hai anh em Lâm Thu, bây giờ anh trai mất tích, căn nhà càng trở nên trống trải. Nhẹ thở dài một tiếng, Lâm Thu đổi giày vào cửa.

Không chút trì hoãn, nữ sinh lập tức đi đến gian phòng ngủ của anh trai, mở cửa ra, một gian phòng bài trí rất thông thường xuất hiện trước mắt.

Một cái tủ treo quần áo, một giường ngủ, một tủ đầu giường, ngoài ra không có thêm bất luận thứ gì khác, hoàn toàn nhìn không ra chỗ đặc thù nào.

Lâm Thu bắt đầu tìm kiếm từ tủ đầu giường, nhưng cái gì cũng không có.

Kế tiếp lật đến drap giường, gối mền đều lật qua một lượt, vẫn không tìm thấy gì lạ. Cuối cùng cũng chỉ còn tủ quần áo.

Đưa ánh mắt nhìn về cái tủ, nữ sinh tự hỏi, liệu có cất giấu thứ gì đặc biệt không đây?